3.Cái chết thương tâm của cô bé bán diêm. -Cô bé chết giữa đường phố, mọi người đi qua không một ai giúp đỡ em. ⇒Một xã hội lạnh lùng vô cảm, thơ ơ với nỗi bât hạnh của người nghèo. ⇒Tác giả đã dành cho em tất cả niềm cảm thương sâu sắc nhất thể hiện
Cảm nhận về trích đoạn thơ Đất Nước – Bài mẫu 2 Chương Đất Nước trích trong trường ca Mặt đường khát vọng là sự cảm của Nguyễn Khoa Điềm về vai trò và những hy sinh to lớn của nhân dân trong công cuộc dựng nước và giữ nước lâu dài của dân tộc.
Cảm nhận về truyện Cô bé bán diêm. Ai đã từng đọc Cô bé bán diêm của nhà văn Đan Mạch An-đéc-xen hẳn sẽ không thể nào quên những ánh lửa diêm nhỏ nhoi bùng lên giữa đêm giao thừa giá rét gắn với một thế giới mộng tưởng thật đẹp của cô bé nghèo khổ. Kết cục
Trong lòng mẹ (Trích Những ngày thơ ấu) Tức nước vỡ bờ (trích Tắt đèn) Lão Hạc. Cô bé bán diêm. Đánh nhau với cối xay gió (trích Đôn Ki-hô-tê) Chiếc lá cuối cùng. Hai cây phong (trích Người thầy đầu tiên) Thông tin về ngày trái đất năm 2000. Ôn dịch, thuốc lá.
Đọc xong truyện cô bé bán diêm em có những suy nghĩ gì về ý nghĩa cái chết của Cô bé bán diêm? cái kết như trên gợi cho em những suy nghĩ gì ? Đọc xong bài gợi ý sau đây các em sẽ hiểu hơn nội dung ý nghĩa của truyện, Ý nghĩa cái chết của cô bé bán diêmNhà văn An- đéc – xen (1805 – 1875) Đan Mạch, nhà văn say
cash. Đề bài Cảm nhận của em sau khi đọc truyện "Cô bé bán diêm" - An-déc-xen lý thuyết trắc nghiệm hỏi đáp bài tập sgk Câu hỏi cảm nghĩ của em về cái chết của cô bé bán diêm Nêu cảm nhận của em về ý nghĩa hình tượng ngọn lửa diêm trong đêm. Trong chuyện "Cô Bé Bán Diêm " Xem chi tiết cảm nhận về đoạn văn sáng hôm sau... hết . trong văn bản cô bé bán diêm GIÚP MÌNH NHA Xem chi tiết em có cảm nghĩ gì về tâm lòng của tác giả đối với cái chết của cô bé bán diêm khi ông miêu tả thi thể em Xem chi tiết viết 1 đoạn văn khoảng 8 câu nói về bức thông điệp mà em thấy được qua câu chuyện em bé bán mọi người giúp mk Xem chi tiết Suy nghĩ của em về hình ảnh của cô bé bán diêm jup mình với ạ !!! Xem chi tiết viết một đv khoảng 12 câu viết về cảm nhận của em về tâm hồn của cô bé bán diêm Xem chi tiết Em hãy viết 1 đoạn văn ngắn trình bày suy nghĩ của mình về hoàn cảnh của Cô bé bán diêm trong xã hội phương Tây. Xem chi tiết Viết đoạn văn nêu cảm nhận của em về kết thúc của câu chuyện "Cô bé bán diêm". Xem chi tiết Xét về ý nghĩa thì cái chết của Lão Hạc và Cô bé bán diêm có nhiều nét tương đồng và nhiều điểm khác biệt . Qua hai văn bản Lão Hạc và Cô bé bán diêm , em hãy làm sáng tỏ vấn đề trên bài văn P/s làm ơn hãy giúp tôi ' Xem chi tiết
Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm ❤️️ 10 Bài Hay ✅Chia Sẻ Tuyển Tập Những Bài Văn Đặc Sắc Nêu Cảm Nhận Về Cái Chết Cô Bé Bán Diêm. Dàn Ý Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Viết Đoạn Văn Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Ngắn – Bài 1 Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Đoạn Văn – Bài 2Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Ngắn Gọn – Bài 3 Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Ngắn Nhất – Bài 4Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Hay Nhất – Bài 5 Cảm Nghĩ Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Hay Đặc Sắc – Bài 6Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Hay Ấn Tượng – Bài 7Văn Mẫu Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Chọn Lọc – Bài 8Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Chi Tiết – Bài 9Bài Văn Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Điểm Cao – Bài 10 chia sẻ cho các em học sinh mẫu dàn ý cảm nhận về cái chết của cô bé bán diêm chi tiết dưới đây, cùng tham khảo nhé! I. Mở bài Giới thiệu về tác giả, tác phẩmGiới thiệu đoạn kết về kết cục thương tâm của em bé bán diêm. II. Thân bài a. Giới thiệu hoàn cảnh cô bé bán diêm Nhà nghèo, mồ côi mẹ, bà mất khiến gia đình phá sản, sa sútPhải đi bán diêm kiếm tiềnThường xuyên bị bố đánh đập, hành hung nếu không bán được diêm. b. Về kết thúc truyện Em đã đón nhận một cái chết thương tâm – chết vì giá rét nhưng đôi má vẫn hồng hào và đôi môi đang mỉm cười khiến người đọc không khỏi bàng hoàng, xúc động và lặng người trước số phận đáng thương của con người. c. Thông qua kết thúc truyện, tác giả lên án sự thờ ơ, vô cảm của xã hội. Người đáng lên án đầu tiên đó chính là cha của cô bé, một người cha tàn ác, nhẫn tâm, không thể lo nổi cho con mình còn bóc lột, hành hung cô bé một cách tàn nhẫn. Đó chính là sự tha hóa, băng hoại về đạo đức con chỉ vậy, chính xã hội cũng thờ ơ, vô cảm với em. Họ không thể mua cho cô bé lấy nổi 1 bao diêm hay cho cô bé bất cứ một thứ gì mà chỉ quan tâm đến bản thân mình. Khi thấy xác cô bé bên đường, sự vô tâm lại càng khiến ta tức giận khi họ chỉ buông một câu xanh rờn “Chắc nó muốn sưởi ấm!”. d. Tấm lòng nhân đạo của tác giả Đồng cảm, thương xót trước số phận bất hạnh của cô bé bán diêmĐồng cảm với những ước mơ, khát khao giản dị, chân thành của con người nhỏ án, tố cáo sự thơ ơ, vô tâm, vô cảm của một lớp người trong xã đến sự giải thoát cho cô bé bằng cách cho cô đoàn tụ với bà của mình trên Thiên đường, dưới sự bảo vệ của Chúa. III. Kết bài Khẳng định lại giá trị tác phẩm “Cô bé bán diêm” là tác phẩm gây xúc động mạnh cho người đọc với hoàn cảnh đáng thương của con người nhỏ bé trước xã hội vô hệ đến chủ nghĩa nhân đạo trong văn học Tác phẩm thể hiện tấm lòng nhân đạo cao cả của nhà văn. Viết Đoạn Văn Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Ngắn – Bài 1 Với bài tập Viết đoạn văn cảm nhận về cái chết của cô bé bán diêm ngắn thì dưới đây là đoạn văn mẫu để các em học sinh cùng tham khảo Em bé đã chết một cách thê lương như vậy trong đêm giao thừa. Cái chết mang trong nó sức mạnh tố cáo xã hội. Cho dù người ta nhìn thấy trong xó tường một em bé gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm bé bán diêm thật tội nghiệp. Người đời đối xử tàn nhẫn với em biết mấy. Họ chẳng thèm để ý đến những lời chào hàng tha thiết của em thậm chí đến lúc chết, cái thi thể lạnh cóng của em cũng chỉ nhận được những ánh nhìn lạnh nhạt. Trong cái xã hội thiếu tình thương ấy, nhà văn An-đéc-xen đã tỏ lòng thương cảm sâu sắc đối với em bé bất hạnh. Chính tình yêu ấy đã khiến nhà văn miêu tả thi thể em với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười, đồng thời tưởng tượng ra cảnh huy hoàng của hai bà cháu lúc về trời. Song nhìn chung cả câu chuyện nói chung và đoạn kết của truyện nói riêng là một cảnh tượng thương tâm thực sự. Nó gợi lên ở chúng ta bao nỗi xót xa cho những kiếp người nghèo khổ. Tham khảo➡️ Cảm Nhận Về Cô Bé Bán Diêm ❤️️ 15 Bài Văn Cảm Nghĩ Hay Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Đoạn Văn – Bài 2 Chia sẻ cho các em học sinh đoạn văn ngắn cảm nhận về cái chết của cô bé bán diêm, cùng đón đọc nhé! Nhà văn An- đéc – xen 1805 – 1875 Đan Mạch, nhà văn say mê văn chương và có nhiều tác phẩm nổi tiếng, ông nổi tiếng tác phẩm “Cô bé bán diêm” truyện cổ tích xuất sắc trên toàn thế giới. Đoạn trích trong sách giáo khoa thuộc phần cuối câu chuyện đầy bi thương. Câu chuyện cô bé bán diêm được trích trong phần cuối, truyện đã kể về em bé mồ côi mẹ đi bán diêm theo lệnh của người bố ngay trong đêm giao thừa rét buốt. Cô không dám về nhà khi chưa bán hết diêm vì sợ bố đánh, em đành ngồi nép vào góc tường, liên tục quẹt diêm để sưởi ấm. Hết một bao diêm thì em bé chết cóng trong giấc mơ cùng bà nội lên trời. Sáng hôm sau – mồng 1 Tết, mọi người qua đường vẫn thản nhiên nhìn cảnh tượng thương tâm trên. Qua cái chết của em bé trong câu truyện, nhà văn muốn gửi đến mỗi chúng ta thông điệp về giàu tính nhân đạo Phê phán cả xã hội vô tâm, ích kỉ trước cái chết của em bé nghèo mồ côi, bên cạnh đó luôn nhắc nhở mọi người quan tâm và yêu thương trẻ em nhiều hơn, để những đứa trẻ luôn sống trong tình cảm yêu thương gia đình. Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Ngắn Gọn – Bài 3 Đề bài yêu cầu nêu cảm nhận về cái chết của cô bé bán diêm ngắn gọn, nếu chưa có ý tưởng gì thì các em có thể tham khảo văn mẫu dưới đây. “Sáng hôm sau, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh nhợt. Mọi người vui vẻ ra khỏi nhà. Trong buổi sáng lạnh lẽo ấy, ở một xó tường, người ta thấy một em gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười”. Em đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa. Ngày mồng một đầu năm hiện lên trên thi thể em bé ngồi giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn. Chẳng ai biết những cái kì diệu em đã trông thấy và nhất là cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón lấy những niềm vui đầu năm” Em đã đi vào bầu ánh sáng vĩ đại, vào sống trong một thế giới của ánh sáng, tình thương, nơi ấy có người bà hiền hậu thân thương, có những lò sưởi ấm, những bữa ăn thịnh soạn, những cây thông trang hoàng rực rỡ, được sống trong sự bao dung chở che và lòng độ lượng nhân từ vô hạn của Chúa. Em đã vĩnh viễn thoát khỏi những đọa đày trên mặt đất đau thương, vĩnh viễn thoát khỏi những cơn đói hành hạ, thoát khỏi cái rét cắt da cắt thịt, khỏi nỗi cô đơn, bất hạnh. Em ra đi thanh thản và mãn nguyện “đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười”. Chắc hẳn gương mặt ấy sẽ còn ám ảnh độc giả bao thế hệ Cô bé ra đi trong niềm vui, sự bao dung, tha thứ. Cô mỉm cười từ giã tất cả, tha thứ tất cả Những lời chửi mắng thậm tệ, những trận đòn roi, những sự lạnh lùng vô cảm của con người…. Cô bé ra đi tựa như một thiên thần, sau khi chịu đựng những đọa đày thế gian đã được trở về với Chúa, về nước thiên đàng. Ở phương diện đó, kết thúc câu chuyện là một cái kết có hậu, ấm áp và đầy tính nhân văn. Andersen đã không dùng đôi cánh tưởng tượng để thoát li mà cúi sát xuống hiện thực khốc liệt của cuộc sống, để cảm thông và yêu thương những số phận bất hạnh, để nhận ra và trân trọng những ước mơ trong sáng, thánh thiện của con người. Nhưng không hẳn là một cái kết hoàn toàn có hậu. Truyện của Andersen khép lại nhưng lòng người đọc vẫn không nguôi băn khoăn, trăn trở, day dứt suy nghĩ về con người, cuộc đời, về tình người, tình đời. Nhà văn không né tránh hiện thực nghiệt ngã. Cô bé có tâm hồn trong sáng, thánh thiện ấy đã chết, chết trong chính đêm giao thừa, trong cái đói, cái rét hành hạ. Một năm mới sang hứa hẹn những khởi đầu mới nhưng cô bé đã kết thúc cuộc hành trình của mình tại chính ngưỡng cửa của năm mới. Chẳng có cơ hội, chẳng có tương lai nào cho em. Trước khi chết vì đói, vì rét, em đã chết vì chính sự lạnh lùng, vô cảm, tàn nhẫn, ích kỉ của con người. Em không dám về nhà vì sợ những lời chửi mắng, đánh đập của bố, em trơ trọi, bơ vơ, tuyệt vọng chống chọi với cái giá rét trước ánh mắt vô cảm, thờ ơ của những người qua đường, em cô đơn, buồn tủi khi mọi người vui vẻ, hân hoan đón chào năm mới, em nằm đó trong những lời đàm tiếu vô tâm của mọi người. Em từ giã cõi đời, giã từ cuộc sống vì không ai thương em, không ai che chở, bảo vệ em. Cái chết của em mãi để lại nỗi xót thương, niềm day dứt như một câu hỏi ám ảnh trong lòng mỗi người Làm sao để không bao giờ trên mặt đất này còn có những trẻ em bất hạnh như cô bé bán diêm? Truyện nhẹ nhàng, dung dị nhưng đặt ra những vấn đề vô cùng sâu sắc, thể hiện giá trị nhân văn cao đẹp qua tấm lòng yêu thương, trân trọng con người của nhà văn. Cái kết truyện như một câu hỏi đầy day dứt, như một lời đề nghị nhà văn gửi tới độc giả nhiều thế hệ, ở mọi phương trời về cách sống, về thái độ, tình cảm đối với những người xung quanh, nhất là những mảnh đời bất hạnh. Tham khảo ➡️Viết Đoạn Văn Khoảng 5 Đến 7 Câu Với Nhan Đề Gửi Tác Giả Truyện Cô Bé Bán Diêm ❤️️ Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Ngắn Nhất – Bài 4 Hướng dẫn các em học sinh cách viết bài văn cảm nhận về cái chết của cô bé bán diêm ngắn nhất nhưng vẫn giàu cảm xúc. Truyện “Cô bé bán diêm” là một tác phẩm tiêu biểu của An-đéc-xen. Dưới ngòi bút đầy chất thơ của nhà văn, cô bé bán diêm đã phải chết. Em bé đã chết mà đôi má vẫn hồng và đôi môi đang mỉm cười. Hình ảnh cái chết đấy thật đẹp đã thể hiện sự hạnh phúc, mãn nguyện của cô bé. Có lẽ em đã thanh thản, tại nguyện vì chỉ mình em được sống trong những điều huy hoàng, kì diệu. Cái chết của em bé bán diêm thể hiện tấm lòng nhân hậu, nhân ái của nhà văn dành cho số phận trẻ thơ, đó là sự cảm thông yêu thương và trân trọng thế giới tâm hồn. Thực tế em bé đã chết rất tội nghiệp, đó là cái chết bi thảm, làm nhức nhối trong lòng người đọc. Em đã chết trong đêm giao thừa rét mướt, em nằm ngoài đường sáng mùng một đầu năm trong khi mọi người vui vẻ ra khỏi nhà, kẻ qua người lại mà không hề ai quan tâm đến em. Em đã chết vì lạnh, vì đói ở một xó tường, đó là cái chết đau đớn nhưng chắc chắn sẽ thanh thản về tâm hồn. Như vậy, bằng ngòi bút nhân ái lãng mạn của nhà văn, qua cái chết của cô bé bán diêm tác giả muốn tố cáo phê phán xã hội thờ ơ lạnh lùng với những nỗi bất hạnh của những người nghèo khổ bất hạnh, đặc biệt đối với trẻ thơ. Đồng thời, nhà văn còn muốn gửi gắm thông điệp tới người đọc. Đó là hãy biết san sẻ yêu thương đừng phũ phàng hoặc vô tình trước nỗi đau bất hạnh, cay đắng của các em bé. Cái chết của em sẽ mãi ám ảnh trong lòng người đọc, khơi dậy cho ta về tình yêu thương con người. Với lối viết bay bổng, nhẹ nhàng, An-đéc-xen đã trở thành nhà văn nổi tiếng của mọi người, mọi nhà, mọi thời đại. Xem thêm ➡️Cảm Nhận Về 3 Cô Gái Thanh Niên Xung Phong Trong Những Ngôi Sao Xa Xôi❤️️ Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Hay Nhất – Bài 5 Tham khảo gợi ý bài văn cảm nhận về cái chết của cô bé bán diêm hay nhất dưới đây với những thông điệp ý nghĩa. Ai đã từng đọc “Cô bé bán diêm” của nhà văn Đan Mạch An-đéc-xen hẳn sẽ không thể nào quên những ánh lửa diêm nhỏ nhoi bùng lên giữa đêm giao thừa giá rét gắn với một thế giới mộng tưởng thật đẹp của cô bé nghèo khổ. Truyện đã kết thúc nhưng sức ám ảnh của những giấc mơ tuyệt đẹp vẫn đầy ắp trong tâm trí người đọc, người nghe qua những lời kể và sự miêu tả vô cùng cuốn hút của nhà văn. Kết thúc câu chuyện là sự đối lập giữa cảnh đời vui vẻ và cái chết bi thảm của em bé bán diêm. Trong đêm giao thừa, vì quá đói rét nên em đã chết với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười, Sáng hôm sau tuyết phủ kín mặt đất, khi mặt trời bắt đầu lên, bầu trời xanh nhạt, mọi người ra khỏi nhà vui vẻ. Trước sự vui sướng, háo hức của mọi người, em đã chết ở một xó tường, nằm giữa những que diêm đã quẹt làm xoáy sâu vào tâm can người đọc. Đây là một kết thúc vô cùng đọc đáo và khác hoàn toàn với kết thúc của truyện cổ tích. Nếu như truyện cổ tích là một kết thúc có hậu và nhân vật sẽ tìm thấy hạnh phúc ngay trong chính cuộc sống thực tại thì truyện “Cô bé bán diêm” lại là một kết thúc đầy bi kịch, đau xót cho số phận nghèo khổ, bất hạnh của em bé bán diêm. Nhưng cái tài của An-đéc-xen là miêu tả bi kịch mà không gợi ra bi thảm và nỗi buồn của cuộc đời nhân vật. Bởi vì em bé ra đi trong hạnh phúc vô bờ và sự mãn nguyện khi em được bà hết mực yêu thương, che chở. Từ đó, em mãi mãi được sống bên bà. Qua chi tiết em chết má vẫn hồng, môi vẫn nở nụ cười tác giả muốn khẳng định một điều em bé chưa chết vì em đã từ dã hiện thực cay đắng, đen tối, phũ phàng để bước sang một thế giới khác tươi đẹp hơn. Và chỉ có cái chết mới giải thoát nỗi khổ của cuộc đời và hạnh phúc chỉ đến khi em chết đi “môi mỉm cười”. Điều kì diệu hơn thế nữa mà không ai biết được chính là niềm vui sướng hạnh phúc với em khi ở bên bà đầy yêu thương bay lên về với Thượng đế chí nhân. Chỉ có nhà văn An-đec-xen mới thấu hiểu và trân trọng bởi tấm lòng ông đã thuộc về những con người nghèo khổ, bất hạnh trong cuộc đời. Kết thúc ấy vẫn là bi kịch day dứt ám ảnh trái tim người đọc, tỏa sáng giá trị nhân văn sâu sắc. Đối lập với sự bất hạnh tột cùng của em bé là sự thờ ơ của người đời. Chúng ta càng trân trọng ước mơ của cô bé biết bao nhiêu thì lại càng đau đớn trước cái chết thương tâm của em bấy nhiêu. Và chúng ta phải cảm ơn nhà văn An-đéc-xen đã miêu tả cái chết của cô bé với một tấm lòng cảm thông sâu sắc. Ánh sáng của những giấc mơ hiện về mỗi khi một que diêm vụt lên đã trở thành vầng hào quang toả sáng bên cô bé tội nghiệp trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, xua đi mọi giá băng, lạnh lẽo, giúp em quên hết mọi đau buồn, tủi cực của cuộc sống trần gian. Đến với truyện “Cô bé bán diêm”, người đọc không thể không cảm nhận ý nghĩa của hình tượng những ngọn lửa diêm. Đó là ngọn lửa của ước mơ tuổi thơ về một mái ấm gia đình, về ấm no hạnh phúc, được ăn ngon mặc đẹp, được vui chơi và sống trong tình yêu thương của mọi người. Đây chính là ý nghĩa nhân văn sâu sắc của tác phẩm. Và hình ảnh em bảo bà cầu xin Thượng đế chí nhân cho em đi theo bà càng nhắc nhở chúng ta hãy yêu thương trẻ thơ và để trẻ có một cuộc sống hạnh phúc trong mái ấm gia đình, trong tình cảm nâng niu, trân trọng của tất cả mọi người. Em bé thật đáng thương! Trong xã hội thiếu tình thương yêu giữa người với người, nhà văn An-đéc-xen đã viết truyện này để bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn đối với em bé bán diêm nói chung và tầng lớp những người nghèo khổ nói riêng để làm dịu bớt nỗi đau đang nhức nhối trong tim và cũng để an ủi những linh hồn tội nghiệp. Mặc dù tác giả đã miêu tả em bé chết với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười nhưng vẫn khiến người đọc cảm động rơi nước mắt. Dù khép trang sách lại nhưng hình ảnh cô bé bán diêm vẫn mãi mãi đọng lại và hiện hữu trong em và tất cả những ai đã từng đọc truyện. Bức thông điệp mà ông gửi gắm vẫn còn ý nghĩa sâu sắc đến tận bây giờ. Xem thêm ➡️Cảm Nhận Về Nhân Vật Đăm Săn ❤️️ 12 Bài Cảm Nghĩ Hay Cảm Nghĩ Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Hay Đặc Sắc – Bài 6 Bài văn cảm nghĩ về cái chết của cô bé bán diêm hay đặc sắc sẽ giúp các em học sinh nhanh chóng ôn tập cho bài kiểm tra viết trên lớp. “Cô bé bán diêm” là một trong những tác phẩm tiêu biểu của nhà văn An-đéc-xen. Có lẽ khi đọc câu chuyện này, người đọc sẽ không thể quên được kết thúc của truyện chứa đựng nhiều ý nghĩa sâu sắc. Truyện kể rằng trong đêm giao thừa rét mướt, một cô bé đầu trần, chân đi đất, bụng đói nhưng phải đi bán diêm. Cô bé ấy đã mồ côi mẹ và ngay cả bà nội – người yêu thương em nhất cũng đã qua đời. Em không dám về nhà vì sợ bố sẽ đánh em. Vừa lạnh vừa đói, cô bé ngồi nép vào một góc tường rồi khẽ quẹt một que diêm để sưởi ấm. Que diêm thứ nhất cho em có cảm giác ấm áp như ngồi bên lò sưởi. Em vội quẹt que diêm thứ hai, một bàn ăn thịnh soạn hiện lên. Đến quẹt que diêm thứ ba thì một cây thông Noel. Quẹt que diêm thứ tư được thắp lên, lần này là bà nội với khuôn mặt hiền từ hiện ra. Những ảo ảnh đó nhanh chóng tan đi sau sự vụt tắt của que diêm. Em vội vàng quẹt hết cả bao diêm để mong níu bà nội lại. Kết thúc truyện là cái chết đầy thương tâm của cô bé bán diêm. Sáng hôm sau, ở một xó tường lạnh lẽo, người ta thấy một cô bé có đôi má hồng, đôi môi mỉm cười dường như rất hạnh phúc. Nhưng em đã chết cóng. Cái chết của em bé bán diêm xuất phát từ nguyên nhân nào? Đầu tiên có lẽ phải kể đến sự thờ ơ, vô tâm của những người thân trong gia đình, chính người cha đã bắt cô bé phải ra đường bán diêm trong đêm giáng sinh lạnh giá. Cô bé không thể trở về nhà khi thấy lạnh vì sợ hãi những trận đòn roi của người cha khi không bán được diêm. Đồng thời, cái chết của em bé bán diêm cũng do sự vô tâm của con người trong xã hội lúc bấy giờ. Giả sử như vào đêm hôm ấy có một ai chịu mua diêm cho cô bé. Thì chắc có lẽ cô bé đã có thể trở về nhà mà không phải ở ngoài đường chịu giá rét. Sự lạnh lùng, thờ ơ của con người đã gián tiếp giết chết cô bé. Cái chết của cô bé bán diêm chính là lời tố cáo một xã hội đương thời với những con người dường như đã vô cảm với sự bất hạnh của người khác. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, câu chuyện nhân văn ở chỗ An-đéc-xen đã xây dựng một cái kết mở. Hình ảnh cô bé chết nhưng vẫn mỉm cười – nụ cười khi được đoàn tụ với bà được tác giả tưởng tượng nhằm giảm bớt nỗi đau cho câu chuyện. Cô bé chết đi nhưng sẽ được đến với những người yêu thương là mẹ, là bà. Ở trên thiên đường, cô bé bán diêm sẽ nhận được tình yêu thương của họ. Cái kết này đã phản ánh được ước mơ về một cuộc sống hạnh phúc của con người. Tóm lại, cái kết của truyện “Cô bé bán diêm” đã thể hiện được những giá trị nhân văn mà tác giả muốn gửi gắm đến người đọc. Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Hay Ấn Tượng – Bài 7 Văn mẫu cảm nhận về cái chết của cô bé bán diêm ấn tượng là một đề tài hay giúp các em học sinh mở rộng suy nghĩ và cảm nhận của bản thân về một tác phẩm. Có thể nói, Cô bé bán diêm là một thành công của nhà văn An-đéc-xen khi nội dung mà ông mang đến luôn đầy đủ ý nghĩa và những bài học đáng trân trọng trong cuộc sống. Câu chuyện nói về một cô bé phải đi bán diêm giữa sự khắc nghiệt và giá lạnh của thời tiết nhưng chẳng một ai quan tâm đến cô. Ở cái xứ sở Đan Mạch khi ấy, người ta đi chơi cùng nhau, vui vẻ cùng nhau và quây quần bên nhau nhưng chỉ có cô bé phải chịu những bất hạnh và nhìn người khác hạnh phúc. Em phải đi bán diêm giữa cái thời tiết lạnh đến run người. Em chẳng có gì trong bụng vì làm gì có tiền để mua những đồ ăn ngon cho mình. Gương mặt em tím tái, đôi môi thì nhợt nhạt vì cái giá lạnh của thời tiết đó đã làm cho em phải thành ra như vậy. Em rảo bước một mình trên những con đường đầy bóng người. Nhưng không một ai quan tâm đến em, vì họ đang vui vẻ cùng với những người thân thương của mình. Rốt cuộc thì em chẳng bán được que diêm nào, nên em quyết định vào một xó tường để quẹt một chiếc que diêm thôi nhưng đủ để em sưởi ấm. Em quẹt diêm lần thứ nhất, em thấy một chiếc lò sưởi hiện ra và toàn thân của em đang được sưởi ấm. Lần quẹt diêm thứ hai, em thấy bao nhiêu đồ ăn nào là ngỗng quay trên một chiếc bàn ăn đã được dọn sẵn nhưng rồi cũng biến mất. Em quẹt diêm lần thứ ba, một cây thông lộng lẫy và tuyệt đẹp hiện ra trước mắt em, bao nhiêu ngọn nến rực rỡ và lấp lánh nhưng em không thể chạm tới. Lần thứ tư, rồi lại thứ năm, em lại quẹt một chiếc diêm, thì em nhìn thấy người bà thân yêu đang mỉm cười với mình. Em thấy em và bà vụt lên trời cao trong sự yêu thương và em không phải cô đơn một mình. Em muốn đi cùng bà đến nơi cao xa đằng kia, vì ở đây em cô đơn và một mình. Nhưng rồi tất cả dần dần biến mất và không có điều gì ở lại với em nữa rồi. Ngày hôm sau, người qua đường phát hiện em đã chết ở một xó tường. Nhưng có lẽ em đã rất hạnh phúc khi được nhìn thấy những điều tốt đẹp và mỉm cười để lên thiên đường rồi. Có lẽ, những mộng tưởng của cô bé bán diêm đã được nhà văn tái hiện lại vô cùng đẹp đẽ và đó cũng là nguyện ước của cô bé khi đang sống ở một cuộc đời thật. Em xứng đáng có được nhiều hơn thế, vì em là một cô bé tốt bụng và có một trái tim nhân hậu. Nhà văn đã dành những tình yêu thương và một sự đồng cảm dành cho cô bé, đồng thời ông cũng lên án những con người không có tình yêu thương trong cuộc đời này. Thông điệp về tình yêu, sự quan tâm giữa những người xung quanh với nhau là những gì mà nhà văn hướng tới và mong muốn tất cả mọi người hãy quan tâm nhau khi còn có thể, vì cuộc đời này chúng ta chẳng thể nào biết trước được điều gì. Hãy biết chia sẻ, cảm thông và quan tâm đến những người có số phận kém may mắn hơn mình, vì khi mình cho đi tức là mình đang những điều đẹp đẽ và hạnh phúc còn hơn thế nữa. Tác phẩm Cô bé bán diêm đã mang đến những giá trị về mặt nghệ thuật vô cùng đặc sắc và thể hiện được tài năng của nhà văn An-đéc-xen. Tác giả đã xây dựng những tình tiết được lặp đi lặp lại đó là khi em quẹt những chiếc diêm để mong thầy những điều rực rỡ và đẹp đẽ và sự thật đời sống em không thể có được nó. Tác giả đã xây dựng trong truyện những hiện thực đan xen với những mộng tưởng của cô bé bán diêm vô cùng hợp lý và tài tình. Ngoài ra, An-đéc-xen còn xây dựng cho nhân vật của mình từng lời thoại cho đến sự độc thoại nội tâm với chính mình cũng đều vô cùng đắt giá. Đặc biệt là cái chết của em đã chạm được đến mạch cảm xúc của người đọc. Em đã được giải thoát khỏi sự cô đơn và giá lạnh nơi trần gian, và đã mỉm cười để lên thiên đường gặp người bà thân thương của mình. Cô bé bán diêm đã mang đến cho người đọc những cảm xúc vô cùng đặc biệt và khó tả. Tác phẩm cũng đã có những giá trị nhân văn vô cùng ý nghĩa về tình yêu và sự quan tâm giữa mọi người xung quanh với nhau. Cô bé bán diêm đã không nhận được tình yêu thương của tất cả mọi người, giữa một đêm giá lạnh của thời tiết, chỉ có mình em với những điều ước mong manh qua từng que diêm. Tham khảo thêm 👉Cảm Nhận Về Nhân Vật Ông Sáu ❤️️ Văn Mẫu Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Chọn Lọc – Bài 8 Bài văn mẫu cảm nhận về cái chết của cô bé bán diêm chọn lọc sẽ giúp các em học sinh trau dồi cho mình cách diễn đạt hay và giàu ý nghĩa. “Cô bé bán diêm” là một câu chuyện giàu ý nghĩa nhân văn. Trước hết chuyện thể hiện lòng thương xót đối với những số phận bất hạnh như cô bé. Sau đó, truyện lên tiếng phê phán một xã hội vô cảm, dần mất đi tình thương yêu đồng loại. Điều đó được thể hiện qua đoạn kết của truyện. Kết thúc của “Cô bé bán diêm” như sau “Sáng hôm sau, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh nhợt. Mọi người vui vẻ ra khỏi nhà. Trong buổi sáng lạnh lẽo ấy, ở một xó tường, người ta thấy một em gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười. Em đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa. Ngày mồng một đầu năm hiện lên trên thi thể em bé ngồi giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn. Chẳng ai biết những cái kì diệu em đã trông thấy và nhất là cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón lấy những niềm vui đầu năm”. Cái chết của cô bé đã đẻ lại bao nhiêu niềm tiếc thương cho bạn đọc. Đằng sau cái kết của câu chuyện, nhà văn muốn gửi gắm nhiều ý nghĩa nhân văn cao đẹp. Một cô bé trong sáng, thánh thiện đã chết đi trong một đêm mùa đông lạnh giá. Khi một năm mới đến cũng là lúc cô bé kết thúc cuộc đời đầy bất hạnh của mình. Thực tế rằng chẳng có hạnh phúc nào trong tương lai khi con người kết thúc cuộc sống của mình bằng cái chết. Cô bé không chỉ chết vì đói, vì giá rét. Mà cô bé chết vì sự lạnh lùng, vô cảm của những con người trong xã hội lúc bấy giờ. Từ những người thân yêu đến những người xa lạ. Em không dám về nhà vì không bán được diêm sẽ bị bố mắng nhiếc hay đánh đập. Em một mình bơ vơ nơi góc tương lạnh giá nhưng không một ai quan tâm đến. Trong những căn nhà đèn điện vẫn sáng chưng, đồ ăn bày biện hấp dẫn với mùi thơm ngào ngạt. Người đi lại trên đường đông đúc nhưng không ai chịu dừng chân mua giúp cô bé lấy một bao diêm. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, tuy cô bé bán diêm đã ra đi nhưng trên đôi môi vẫn mỉm cười. Chi tiết này gợi cho người đọc niềm tin về một phép màu. Nụ cười trên gương mặt em tựa như sự thanh thản và mãn nguyện. Chắc hẳn bà đã đến, đưa cô bé bán diêm lên thiên đường. Ở thế giới đó, cô bé sẽ không còn phải sợ hãi những trận đòn roi của người cha độc ác. Cũng không phải một mình chịu đựng cái giá lạnh của mùa đông. Cô sẽ được sống trong sự che chở, tình yêu thương của mẹ, của bà. Hình ảnh của cô bé bán diêm ở đây hiện ra giống như một thiên thần, sau khi chịu đựng những đọa đày thế gian đã được trở về với Chúa, về nước thiên đàng. Đó là tính nhân văn của câu chuyện mà An-đéc-xen muốn gửi gắm đến bạn đọc. Qua phân tích trên, có thể thấy “Cô bé bán diêm” là một câu chuyện giàu ý nghĩa. Nó đã thể hiện được khát vọng được yêu thương, hạnh phúc của con người. Xem thêm👉 Cảm Nhận Về Nhân Vật Tnú ❤️️ Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Chi Tiết – Bài 9 Với yêu cầu nêu cảm nhận về cái chết của cô bé bán diêm chi tiết, nếu các em chưa biết triển khai như thế nào thì có thể tham khảo bài văn mẫu sau đây. Tác phẩm “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen khiến chúng ta sẽ không thể nào quên đi hình ảnh cô bé bán diêm với những ánh lửa diêm bé nhỏ le lói. Đó là một đêm giao thừa giá rét gắn với những mộng tưởng ngọt ngào và hạnh phúc nhất của cô bé nghèo khổ bất hạnh. Truyện đã kết thúc nhưng sức ám ảnh về những mộng ước và giấc mơ của cô bé vẫn đầy ắp , đặc biệt là cái chết của cô bé vẫn là sự hoài niệm trong tâm trí người đọc. Câu chuyện kết thúc khi cảnh đời đang vui vẻ nhưng cô bé bán diêm lại có cái chết bi thảm. Trong đêm giao thừa hôm ấy, em chịu đói chịu rét cả một ngày mà không dám về nhà vì sợ cha đánh. Vì quá đói rét mà em đã chết với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười. Buổi sáng đầu năm mới, tuyết phủ kín mặt đất, khi mặt trời bắt đầu lên, bầu trời bắt đầu xanh, mọi người vui vẻ ra khỏi nhà. Trong sự háo hức và vui vẻ của mọi người thì em đã chết ở một xó tường nơi vỉa hè, nằm giữa những bao diêm và que diêm đã quẹt, hình ảnh đó xoáy sâu vào tâm can người đọc, đó cũng là kết thúc khác hoàn toàn so với những kết thúc của truyện cổ tích. Cô bé bán diêm chẳng có cái kết có hậu, cũng chẳng tìm được hạnh phúc ngay trong cuộc sống thực tại, ngược lại em đã phải chết một cách bi kịch, đầy xót thương. Tuy nhiên, cái tài của nhà văn chính là viết bi kịch nhưng không gợi ra bi thảm và nỗi buồn cuộc đời của nhân vật. Bởi cô bé bán diêm đã ra đi trong niềm hạnh phúc vô bờ, sự mãn nguyện khi em được đến bên bà, được bà yêu thương và hết mực che chở. Hình ảnh em đã chết nhưng đôi má vẫn hồng và đôi môi vẫn đang mỉm cười là minh chứng cho việc em không chết, em chỉ bước từ thế giới đầy đắng cay, đen tối sang một thế giới tươi đẹp hơn. Cũng chỉ có cái chết mới giải thoát được cuộc đời em khỏi những nỗi khổ, niềm vui sướng và hạnh phúc của em khi được ở bên bà, được bay lên về với Thượng đế chí nhân. Nhà văn An-đéc-xen đã thấu hiểu và trân trọng một các sâu sắc, bởi ông có tấm lòng thuộc về những con người khốn khổ, bất hạnh trong xã hội. Kết thúc của truyện tuy bi kịch nhưng lại tỏa sáng giá trị nhân văn. Đối lập với sự bất hạnh trong cái chết của cô bé bán diêm chính là sự thờ ơ của người đời. Khi nhìn thấy những que diêm cháy dở kia, con người ta trở nên lạnh lùng, vô cảm, thiếu tình thương, chỉ thốt ra được một câu lạnh lùng “Chắc nó muốn sưởi ấm”. Cô bé bán diêm thật đáng thương, chính trong xã hội vô cảm, thiếu tình thương giữa con người với con người này, nhà văn An-đéc-xen đã viết nên truyện này. Một phần để bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn với cô bé bán diêm nói chung và số phận của những con người khốn khổ trong xã hội nói chung, an ủi và xoa dịu nỗi đau của họ. Một phần cũng là để lên án và tố cáo sự vô tâm của những con người thiếu tình cảm trong xã hội. Hình ảnh về cái chết của cô bé bán diêm luôn là hình ảnh xúc động nhất, dù cho nhà văn đã miêu tả đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười. Dù có khép lại trang sách thì hình ảnh của cô bé bán diêm vẫn còn đọng lại trong tâm hồn tất cả những ai đọc truyện. Tham khảo 🌺Cảm Nhận Về Nhân Vật Bé Thu ❤️️Hay nhất Bài Văn Cảm Nhận Về Cái Chết Của Cô Bé Bán Diêm Điểm Cao – Bài 10 Bài văn cảm nhận về cái chết của cô bé bán diêm điểm cao sau đây sẽ giúp các em học sinh hoàn thành tốt bài kiểm tra viết trên lớp. Có những câu chuyện, đọc xong chúng ta dường như không còn ấn tượng gì về nó. Thế nhưng, có những câu chuyện, gấp sách lại, nhưng nó vẫn luôn làm cho chúng ta suy nghĩ, day dứt và cảm thấy muốn làm một điều gì đó. Truyện ngắn “Cô bé bán diêm” là một trong những câu chuyện như vậy. Chính vì cái kết mở của truyện, làm cho người đọc luôn cảm thấy thương cảm cho số phận của em bé bán diêm. An-đéc-xen là nhà văn của “Mọi thời, mọi người và mọi nhà” với loại truyện kể cho trẻ em. Các truyện của ông nhẹ nhàng tươi mát toát lên lòng thương yêu con người nhất là những người nghèo khổ và niềm tin vào sự thắng lợi cuối cùng của cái tốt đẹp trên thế gian. Người ta gọi ông là người viết chuyện cổ tích hiện đại cho trẻ em. Truyện “Cô bé bán diêm” được viết 1845 khi ông đã có trên hai mươi năm cầm bút, tên tuổi lừng danh. Nó thuộc loại truyện vừa thực vừa ảo, vừa mang màu sắc cổ tích, thần kỳ đậm đà chất trữ tình, gợi lên một tình thương, một vẻ đẹp nhân văn sáng giá. Có người cho rằng, truyện chỉ nên kết thúc ở đoạn em bé và bà bay về chầu thượng đế, không còn đói rét hoặc đau buồn đe dọa em bé nữa. Thế nhưng nhà văn người Đan Mạch đã không để truyện kết thúc ở đó. Truyện kết thúc với hình ảnh em bé bán diêm chết trong giá rét với “đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười”. Với tấm lòng nhân ái của nhà văn, thì đoạn kết truyện được coi là rất cần thiết. Nếu kết thúc ở câu “Họ đã về chầu thượng đế” thì ý nghĩa của truyện sẽ bị giảm đi. Em bé bán diêm mặc dù chết trong giá rét, nhưng nhà văn đã miêu tả em rất đẹp, hơn thế nữa em còn cười với nụ cười mãn nguyện. Cái chết của em là bi, nhưng hình ảnh em trong cái chết đã làm giảm đi cái bi của truyện. Với hình ảnh này đã tạo cho người đọc nhiều liên tưởng sâu xa. Có lẽ, khi chết đi, khi lên thiên đường, em bé đã được gặp bà, đã được sống trong tình yêu thương và sự đùm bọc của bà. Em đã không còn phải chịu cảnh đói rét, cảnh bị bố đánh đập như ở trên trần gian nữa. Như vậy, Đoạn kết truyện còn cho thấy cái nhìn đầy cảm thông cùng tấm lòng nhân hậu và lãng mạn của tác giả viết lại câu chuyện thương tâm này khiến người đọc bớt đi cảm giác bi thương để đưa tiễn cô bé lên trời với niềm vui, hy vọng chợt bùng, lóe sáng sau những lần đánh diêm. Nếu như kết thúc ở đoạn văn hai bà cháu bay lên trời, người đọc không thấy được sự đối lập giữa một bên là hình ảnh cô bé bán diêm ngây thơ, hồn nhiên đẹp đẽ như tiên đồng ngọc nữ với một bên gió lạnh của ngày đầu năm. Và người đọc cũng không thấy được sự đối lập giữa một bên là thái độ lạnh lùng thờ ơ của mọi người khi chứng kiến cảnh thương tâm này. Cô bé rất cô đơn, mồ côi, bố nghiệt ngã, vô tình còn người dân thì thờ ơ, lạnh lẽo với số phận cô bé “Ngày mồng một đầu năm hiện lên trên thi thể em bé ngồi giữa những bao diêm; trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn. Mọi người bảo nhau “Chắc nó muốn sưởi cho ấm!”…”. Trong buổi sáng ngày đầu năm đấy, người ta tấp nập đi qua em bé bán diêm mà không ai cảm thấy thương cảm cho số phận của cô bé. Họ lạnh lùng, thờ ơ. Đó là một xã hội thiếu tình thương, ngay cả đối với một em bé bất hạnh như cô bé bán diêm, họ cũng không dành cho em một chút thương cảm nào. Chi tiết này đã thể hiện giá trị nhân đạo sâu sắc của An-đéc-xen. Nhà văn lên tiếng phê phán hiện thực xã hội vô cùng nghiệt ngã, giả dối, lạnh lùng lúc bấy giờ. Cái hay của đoạn kết không chỉ là người đọc được chứng kiến cả xã hội Đan Mạch đương thời tàn nhẫn thiếu tình thương từ đó lên án, mà còn cho thấy tấm lòng nhân ái của nhà văn “… nhưng chẳng ai biết những cái kì diệu em đã trông thấy, nhất là cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón lấy những niềm vui đầu năm”. Nhà văn đã cho em bé được nhìn thấy những cảnh huy hoàng, những niềm vui đầu năm mà lúc còn sống em bé không được hưởng. Có thể nói rằng, đoạn kết truyện chứa chan tấm lòng nhân đạo và tình yêu thương của An-đéc-xen dành cho số phận của những cô bé nghèo khổ như em bé bán diêm. Kết thúc truyện “Cô bé bán diêm” thật đẹp, thật hay và ý nghĩa. Cũng là kết thúc, nhưng nếu như ở “Lão Hạc” của Nam Cao, truyện kết thúc với cái chết đau đớn và bi thương của lão Hạc thì ở truyện này, nhà văn đã mở ra cho người đọc nhiều liên tưởng, nhiều suy nghĩ mới. Có thể nói rằng, truyện có kết thúc mở, vừa có hậu vừa không có hậu và đầy ý nghĩa nhân văn. Không thể bỏ lỡ cơ hội 🔜Nhận Thẻ Cào 100k Miễn Phí🔜
Cảm nhận về cái chết của cô bé bán diêm Cô bé bán diêm của An-đéc-xen là một câu chuyện nổi tiếng và vô cùng xuất sắc. Với những nội dung mà tác giả mang đến, người đọc phần nào cảm thấy đồng cảm và thương cho số phận của một em bé có hoàn cảnh không được may mắn như người khác. Đặc biệt, là phần kết thúc của câu chuyện đã chạm được đến trái tim của tất cả mọi người. Hãy cùng tham khảo bài viết cảm nhận về cái chết của cô bé bán diêm dưới đây. Đang xem Cảm nhận về cái chết của cô bé bán diêm Cô bé bán diêm là câu chuyện cổ tích nổi tiếng của An-đéc-xen An-đéc-xen là một nhà văn Đan Mạch nổi tiếng và được nhiều bạn trẻ yêu thích vì các tác phẩm của ông đều mang đến những giá trị về ý nghĩa cũng như thông điệp truyền tải đến với bạn đọc. Đặc biệt, ông còn nổi tiếng với những truyện cổ tích viết cho trẻ em, và đặc biệt không thể không nhắc đến câu truyện cổ tích Cô bé bán diêm. Đây là một câu truyện cổ tích nổi tiếng qua bao thế hệ của nhà văn An-đéc-xen. Tác phẩm đã chạm đến trái tim người đọc bởi nội dung vô cùng xúc động và những triết lý rất sâu sắc về cuộc đời và con người. Đặc biệt là cái chết của cô bé bán diêm trong một hoàn cảnh giá lạnh của thời tiết chính là chi tiết đắt giá và vô cùng cảm động trong câu chuyện cổ tích này. Đóng vai cô bé bán diêm kể lại câu chuyện Dàn ý bài văn ghi lại cái chết của cô bé bán diêm Mở bài cảm nhận về cái chết của cô bé bán diêm Có thể nói, Cô bé bán diêm là một thành công của nhà văn An-đéc-xen khi nội dung mà ông mang đến luôn đầy đủ ý nghĩa và những bài học đáng trân trọng trong cuộc sống. Câu chuyện nói về một cô bé phải đi bán diêm giữa sự khắc nghiệt và giá lạnh của thời tiết nhưng chẳng một ai quan tâm đến cô. Ở cái xứ sở Đan Mạch khi ấy, người ta đi chơi cùng nhau, vui vẻ cùng nhau và quây quần bên nhau nhưng chỉ có cô bé phải chịu những bất hạnh và nhìn người khác hạnh phúc. Em phải đi bán diêm giữa cái thời tiết lạnh đến run người. Em chẳng có gì trong bụng vì làm gì có tiền để mua những đồ ăn ngon cho mình. Gương mặt em tím tái, đôi môi thì nhợt nhạt vì cái giá lạnh của thời tiết đó đã làm cho em phải thành ra như vậy. Em rảo bước một mình trên những con đường đầy bóng người. Nhưng không một ai quan tâm đến em, vì họ đang vui vẻ cùng với những người thân thương của mình. Rốt cuộc thì em chẳng bán được que diêm nào, nên em quyết định vào một xó tường để quẹt một chiếc que diêm thôi nhưng đủ để em sưởi ấm. Em quẹt diêm lần thứ nhất, em thấy một chiếc lò sưởi hiện ra và toàn thân của em đang được sưởi ấm. Lần quẹt diêm thứ hai, em thấy bao nhiêu đồ ăn nào là ngỗng quay trên một chiếc bàn ăn đã được dọn sẵn nhưng rồi cũng biến mất. Em quẹt diêm lần thứ ba, một cây thông lộng lẫy và tuyệt đẹp hiện ra trước mắt em, bao nhiêu ngọn nến rực rỡ và lấp lánh nhưng em không thể chạm tới. Lần thứ tư, rồi lại thứ năm, em lại quẹt một chiếc diêm, thì em nhìn thấy người bà thân yêu đang mỉm cười với mình. Em thấy em và bà vụt lên trời cao trong sự yêu thương và em không phải cô đơn một mình. Em muốn đi cùng bà đến nơi cao xa đằng kia, vì ở đây em cô đơn và một mình. Nhưng rồi tất cả dần dần biến mất và không có điều gì ở lại với em nữa rồi. Ngày hôm sau, người qua đường phát hiện em đã chết ở một xó tường. Nhưng có lẽ em đã rất hạnh phúc khi được nhìn thấy những điều tốt đẹp và mỉm cười để lên thiên đường rồi. Có lẽ, những mộng tưởng của cô bé bán diêm đã được nhà văn tái hiện lại vô cùng đẹp đẽ và đó cũng là nguyện ước của cô bé khi đang sống ở một cuộc đời thật. Em xứng đáng có được nhiều hơn thế, vì em là một cô bé tốt bụng và có một trái tim nhân hậu. Nhà văn đã dành những tình yêu thương và một sự đồng cảm dành cho cô bé, đồng thời ông cũng lên án những con người không có tình yêu thương trong cuộc đời này. Thông điệp về tình yêu, sự quan tâm giữa những người xung quanh với nhau là những gì mà nhà văn hướng tới và mong muốn tất cả mọi người hãy quan tâm nhau khi còn có thể, vì cuộc đời này chúng ta chẳng thể nào biết trước được điều gì. Hãy biết chia sẻ, cảm thông và quan tâm đến những người có số phận kém may mắn hơn mình, vì khi mình cho đi tức là mình đang những điều đẹp đẽ và hạnh phúc còn hơn thế nữa. Xem thêm Mỗi que diêm là một điều ước được hiện lên với cô bé Tác phẩm Cô bé bán diêm đã mang đến những giá trị về mặt nghệ thuật vô cùng đặc sắc và thể hiện được tài năng của nhà văn An-đéc-xen. Tác giả đã xây dựng những tình tiết được lặp đi lặp lại đó là khi em quẹt những chiếc diêm để mong thầy những điều rực rỡ và đẹp đẽ và sự thật đời sống em không thể có được nó. Tác giả đã xây dựng trong truyện những hiện thực đan xen với những mộng tưởng của cô bé bán diêm vô cùng hợp lý và tài tình. Ngoài ra, An-đéc-xen còn xây dựng cho nhân vật của mình từng lời thoại cho đến sự độc thoại nội tâm với chính mình cũng đều vô cùng đắt giá. Đặc biệt là cái chết của em đã chạm được đến mạch cảm xúc của người đọc. Em đã được giải thoát khỏi sự cô đơn và giá lạnh nơi trần gian, và đã mỉm cười để lên thiên đường gặp người bà thân thương của mình. Cô bé bán diêm đã mang đến cho người đọc những cảm xúc vô cùng đặc biệt và khó tả. Tác phẩm cũng đã có những giá trị nhân văn vô cùng ý nghĩa về tình yêu và sự quan tâm giữa mọi người xung quanh với nhau. Cô bé bán diêm đã không nhận được tình yêu thương của tất cả mọi người, giữa một đêm giá lạnh của thời tiết, chỉ có mình em với những điều ước mong manh qua từng que diêm. Cảm nghĩ về nhân vật cô bé bán diêm Cảm nhận hình ảnh ngọn lửa diêm trong truyện cô bé bán diêm Kếtbài cảm nhận về cái chết của cô bé bán diêm Giá như, nếu lúc đó có một ai ghé ngang cuộc đời em thì chắc em sẽ không phải chết ở một nơi “lạnh lẽo” đến cùng cực. Do đó mà những giá trị và ý nghĩa xoay quanh câu chuyện này cũng là một điều mà đáng cho ta học học. Hãy sống có tình thương trong mọi khoảnh khắc, dù là những người xa lạ không quen biết. Hãy chan hòa và biết quan tâm đến mọi người xung quanh vì một khi đã bỏ lỡ một thời khắc thì sẽ phải hối hận suốt đời. Chỉ có tình yêu thương giữa con người với nhau mới là điều đẹp đẽ và đáng được trân trọng trong cuộc sống này. Xem thêm Thông qua bài viết cảm nhận về cái chết của cô bé bán diêm trên đây, có lẽ bạn đọc đã dành cho cô bé trong truyện một sự đồng cảm và yêu thương sâu sắc. Hy vọng rằng, với bài học về tình yêu thương, hãy cùng nhau lan tỏa để cuộc sống này thật đẹp đẽ và nhiều sắc màu. Post navigation
YOMEDIA Viết đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về cái chết của em bé bán diêm Theo dõi Vi phạm Trả lời 3 Truyện cô bé bán diêm” là một tác phẩm tiêu biểu của An-dec-xen. Dưới ngòi bút đầy chất thơ của nhà văn, cô bé bán diêm đã phải chết. Em bé đã chết mà đôi má vẫn hồng và đôi môi đang mỉm cười. Hình ảnh cái chết đấy thật đẹp đã thể hiện sự hạnh phúc, mãn nguyện của cô bé, có lẽ em đã thanh thản, tại nguyện vì chỉ mình em được sống trong những điều huy hoàng, kì diệu. Cái chết của em bé bán diêm thể hiện tấm lòng nhân hậu, nhân ái của nhà văn dành cho số phận trẻ thơ, đó là sự cảm thông yêu thương và trân trọng thế giới tâm hồn. Thực tế em bé đã chết rất tội nghiệp, đó là cái chết bi thảm, làm nhức nhối trong lòng người đọc, em đã chết trong đêm giao thừa rét mướt, em nằm ngoài đường sáng mùng một đầu năm trong khi mọi người vui vẻ ra khỏi nhà, kẻ qua người lại mà không hề ai quan tâm đến em, em đã chết vì lạnh, vì đói ở một xó tường, đó là cái chết đau đớn nhưng chắc chắn sẽ thanh thản về tâm hồn. Như vậy, bằng ngòi bút nhân ái lãng mạng của nhà văn, qua cái chết của cô bé bán diêm tác giả muốn tố cáo phê phán xã hội thờ ơ lạnh lùng với những nỗi bất hạnh của những người nghèo khổ bất hạnh, đặc biệt đối với trẻ thơ. Đồng thời, nhà văn còn muốn gửi gắm thông điệp tới người đọc đó là hãy biết san sẻ yêu thương đừng phũ phàng hoặc vô tình trước nỗi đau bất hạnh, cay đắng của các em bé. Cái chết của em sẽ mãi ám ảnh trong lòng người đọc, khơi dậy cho ta về tình yêu thương con người. Like 0 Báo cáo sai phạm Em bé bán diêm thật tội nghiệp. Người đời đối xử tàn nhẫn với em biết mấy. Họ chẳng thèm để ý đến những lời chào hàng tha thiết của em thậm chí đến lúc chết, cái thi thể lạnh cóng của em cũng chỉ nhận được những ánh nhìn lạnh nhạt. Trong cái xã hội thiếu tình thương ấy, nhà văn An-đéc-xen đã tỏ lòng thương cảm sâu sắc đối với em bé bất hạnh. Chính tình yêu ấy đã khiến nhà văn miêu tả thi thể em với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười, đồng thời tưởng tượng ra cảnh huy hoàng của hai bà cháu lúc về trời. Song nhìn chung cả câu chuyện nói chung và đoạn kết của truyện nói riêng là một cảnh tượng thương tâm thực sự. Nó gợi lên ở chúng ta bao nỗi xót xa cho những kiếp người nghèo khổ. Like 0 Báo cáo sai phạm Đọc xong truyện cô bé bán diêm em có những cảm nghĩ gì về cái chết đầy đau thương của cô bé, cái kết như trên gợi cho em những suy nghĩ gì ? đọc xong bài sau các em sẽ hiểu hơn. Nhà văn An- đéc – xen 1805 – 1875 Đan Mạch, nhà văn say mê văn chương và có nhiều tác phẩm nổi tiến, ông nổi tiếng tác phẩm “Cô bé bán diêm” truyện cổ tích xuất sắc trên toàn thế giới. Đoạn trích trong sách giáo khoa thuộc phần cuối câu chuyện đầy bi thương. Câu chuyện cô bé bán diêm được trích trong phần cuối, truyện đã kể về em bé mồ côi mẹ đi bán diêm theo lệnh của người bố ngay trong đêm giao thừa rét buốt. Cô không dám về nhà khi chưa bán hết diêm vì sợ bố đánh, em đành ngồi nép vào góc tường, liên tục quẹt diêm để sưởi ấm. Hết một bao diêm thì em bé chết cóng trong giấc mơ cùng bà nội lên trời. Sáng hôm sau – mồng 1 Tết, mọi người qua đường vẫn thản nhiên nhìn cảnh tượng thương tâm trên. Qua cái chết của em bé trong câu truyện, nhà văn muốn gửi đến mỗi chúng ta thông điệp về giàu tính nhân đạo Phê phán cả xã hội vô tâm, ích kỉ trước cái chết của em bé nghèo mồ côi, bên cạnh đó luôn nhắc nhở mọi người quan tâm và yêu thương trẻ em nhiều hơn, để những đứa trẻ luôn sống trong tình cảm yêu thương gia đình. Like 6 Báo cáo sai phạm Nếu bạn hỏi, bạn chỉ thu về một câu trả lời. Nhưng khi bạn suy nghĩ trả lời, bạn sẽ thu về gấp bội! Lưu ý Các trường hợp cố tình spam câu trả lời hoặc bị báo xấu trên 5 lần sẽ bị khóa tài khoản Gửi câu trả lời Hủy ZUNIA9 Các câu hỏi mới Viết bài văn kể về việc làm tốt tốt em đã làm khiến bố mẹ vui lòng Kể về việc làm tốt khiến bố mẹ vui lòng 28/10/2022 1 Trả lời Kể kỉ niệm với con vật nuôi mà em yêu thích Kể kỉ niệm về con vật nuôi mà em yêu thích 29/10/2022 0 Trả lời Kể kỉ niệm với con vật nuôi mà em yêu thích Kể kỉ niệm về con vật nuôi mà em yêu thích 29/10/2022 0 Trả lời Đóng vai nhân vật chị Dậu kể lại cuộc đối đầu giữa Chị Dậu với bọn tay sai trong đoạn trích"Tức nước vỡ bờ" trích "Tắt đèn" của Ngô Tất Tố _Đóng vai nhân vật kể lại cuộc đối đầu giữa Chị Dậu với bọn tay sai trong đoạn trích"Tức nước vỡ bờ" trích "Tắt đèn" của Ngô Tất Tố. 01/11/2022 0 Trả lời Dấu hỏi chấm sau câu "Chao ôi! Đối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi... toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương; không bao giờ ta thương... Vợ tôi không ác, nhưng thị khổ quá rồi. Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau, ích kỉ che lấp mất. Tôi biết vậy, nên tôi chỉ buồn chứ không nỡ giận." 01/11/2022 0 Trả lời Kể lại cái chết của lão Hạc Giúp mình với mình cần gấp 06/11/2022 0 Trả lời Nêu ý nghĩa văn bản Chiếc bát vỡ Ở thành phố kia có một bác thợ rèn, bác có một người con trai duy nhất. Bác rất quý anh vì từ bé tới lớn anh đều là một con người xuất chúng. Anh vừa đẹp trai vừa giỏi giang, làm bố rất tự hào. Một ngày nọ, không may cậu bị tai nạn xe hơi, tuy giữ được tính mạng nhưng lại bị mất cả hai chân. Tuyệt vọng, hàng ngày anh ngồi ủ rũ trong phòng, im lặng nhìn ra cửa sổ. Một lần, vì quá đau khổ, anh tìm cách tự tử bằng cách uống thuốc ngủ, nhưng may thay cha anh kịp thời phát hiện đưa anh tới bệnh viện, cứu anh qua cơn nguy kịch. Một ngày sau người con trai tỉnh, bác thợ rèn mang đồ ăn tới cho con. Anh con trai tức giận hất đổ khay đồ ăn, rồi chỉ chiếc bát vỡ dưới nền, nói – Cha à, cha cứu con làm gì, cuộc đời con giờ như chiếc bát vỡ kia rồi, mãi mãi không lấy lại được nữa! Người cha già tội nghiệp lặng lẽ xoa đầu người con trai, vỗ về rồi giúp anh nằm nghỉ. Xong ông dọn dẹp những thứ dưới đất, đôi mắt ông đỏ hoe. Một tuần sau anh được đưa trở nhà. Anh thấy trên bàn mình có một chiếc bát sắt. Anh lấy làm lạ lẫm. Xem thêm Người vợ mù – Con có biết nguồn gốc chiếc bát sắt này không, con trai? – Ưm…ý cha là? – Anh ấp úng nói. – Chính là chiếc bát sành hôm trước đó con, cha cho nó vào lò nung, cho thêm sắt nữa, rồi đúc ,thế là nó trở thành chiếc bát sắt này đó con. Ông tiếp – Con à, cuộc đời chúng ta có lúc sẽ như chiếc bát vỡ. Nhưng chỉ cần ta cho thêm khát vọng sống rồi nung trong ý chí, xong đúc trong tình yêu thì mọi chuyện sẽ lại ổn con à. Thì dù có đập, có ném thế nào ta cũng sẽ không bao giờ vỡ nữa đâu con. – Vâng, thưa cha, con đã hiểu. Nói rồi anh vươn người ôm lấy cha mình. Cả hai cha con cùng khóc vì xúc động. 06/11/2022 0 Trả lời Nêu cảm nhận của em về nhân vật chị Dậu trong đoạn trích Tức nước vỡ bờ Nêu cảm nhận của em về nhân vật chị Dậu trong đoạn trích Tức nước vỡ bờ 08/11/2022 0 Trả lời Cách nhận biết nội dung đề tài ,bối cảnh,chi tiết tiêu biểu , phương thức biểu đạt - nhận biết nội dung đề tài ,bối cảnh,chi tiết tiêu biểu , phương thức biểu đạt -nhận bt đc các từ tượng hình, từ tượng thanh, trợ từ thán từ và chỉ ra tác dụng 09/11/2022 0 Trả lời Hãy đóng vai Giôn-xi kể lại câu chuyện cô đi thăm cụ Bơ-men ac giúp e với ạ e đang cần gấp 10/11/2022 0 Trả lời Viết một một bài bút ký về thầy cô hoặc mái trường cíu đi màcái này là toi phải làm tập san cho trường á 10/11/2022 0 Trả lời Nội dung chính của ngữ liệu Nhà Nghèo,Tô Hoài từ hình ảnh phía dưới 12/11/2022 0 Trả lời Kể lạI cái chết của Lão Hạc Giúp mình với 13/11/2022 0 Trả lời Kể lại cuộc gặp gỡ người thân sau 1 năm xa cách kể lại cuộc gặp gỡ người thân sau 1 năm xa cách 13/11/2022 0 Trả lời Làm sao để có tình bạn đẹp ? Viết đoạn văn ngắn rút ra bài học từ văn bản trên. Đọc văn bản sau và trả lời những câu hỏi Lỗi lầm và sự biết ơn Hai người bạn cùng đi qua sa mạc. Trong chuyến đi, giữa hai người có xảy ra một cuộc tranh luận và một người nổi nóng không kiềm chế được mình nên đã nặng lời miệt thị người kia. Cảm thấy bị xúc phạm, anh không nói gì, chỉ viết lên cát Hôm nay người bạn tốt nhất của tôi đã làm khác đi những gì tôi nghĩ. Họ đi tiếp, tìm thấy một ốc đảo và quyết định đi bơi. Người bị miệt thị lúc nãy bây giờ bị đuối sức và chìm dần xuống. Người bạn kia đã tìm cách cứu anh. Khi đã lên bờ, anh lấy một miếng kim loại khắc lên đá Hôm nay người bạn tốt nhất của tôi đã cứu sống tôi. Người kia hỏi Tại sao khi tôi xúc phạm anh, anh viết lên cát, còn bây giờ anh lại khắc lên đá? Anh ta trả lời Những điều viết lên cát sẽ mau chóng xóa nhòa theo thời gian, nhưng không ai có thể xóa được những điều tốt đẹp đã được ghi tạc trên đá, trong lòng người. Vậy mỗi chúng ta hãy học cách viết những nỗi đau buồn, thù hận lên cát và khắc ghi những ân nghĩa lên đá. theo Hạt giống tâm hồng Câu 1 Làm sao để có tình bạn đẹp ? câu 2 viết đoạn văn ngắn rút ra bài học từ văn bản trên em đang cần gấp ạ giúp em với ạ 14/11/2022 0 Trả lời Viết đoạn văn nêu cảm nhận về nhân vật được nói đến trong 2 đoạn ngữ liệu sau đây Ngữ liệu 1 Nuôi cháu bảy năm trời, mãi cho đến khi nó đã mười hai, bà cho nó đi làm con nuôi người ta lấy mười đồng. Thì cải mả cho bố nó đã mất tám đồng rồi. Còn hai đồng bà dùng làm vốn đi buôn, kiếm mỗi ngày dăm ba xu lãi nuôi thân. Có chạy xạc cả gấu váy, hết chợ gần đến chợ xa, thì mới kiếm nổi mỗi ngày mấy đồng xu. Sung sướng gì đâu! Ấy thế mà ông trời ông ấy cũng chưa chịu để yên. Năm ngoái đấy, ông ấy còn bắt bà ốm một trận thập tử nhất sinh. Có đồng nào hết sạch. Rồi chết thì không chết nhưng bà lại bị mòn thêm rất nhiều sức lực. Chân tay bà đã bắt đầu run rẩy. Người bà thỉnh thoảng tự nhiên bủn rủn. Đang ngồi mà đứng lên, hai mắt cũng hoa ra. Đêm nằm, xương cốt đau như giần. Đi đã thấy mỏi chân. Như vậy thì còn buôn bán làm sao được? Nghĩ đến nắng gió bà đã sợ. Tuy vậy mà bà vẫn phải ăn. Chao ôi! Nếu người ta không phải ăn thì đời sẽ giản dị biết bao? Thức ăn không bao giờ tự nhiên chạy vào mồm. Có làm thì mới có. Nhưng bây giờ yếu đuối rồi, bà không còn kham được những việc nặng nề, cũng không còn chịu đựng được nắng sương. Bà phải kiếm việc nhà, việc ở trong nhà. Ở làng này, chỉ có việc bế em, như một con bé mười một, mười hai tuổi. Mới đầu còn có nhiều người muốn thuê. Ai cũng nghĩ rằng những bà già tính cẩn thận và chẳng bao nhiêu, bữa lưng bữa vực thế nào cũng đủ no; mà đã không no các cụ cũng chỉ lặng im, không ấm ức như những đồ trẻ nhãi, hơi một tí cũng đem chuyện nhà chủ đi kể với đủ mọi người hàng xóm… Nhưng thuê bà được ít lâu, tự nhiên người ta chán. Người ta nhận ra rằng thuê một đứa trẻ con lại có phần thích hơn. Trẻ con cạo trọc đầu. Những lúc tức lên, có muốn cốc nó dăm ba cái thì cứ cốc. Chẳng ai kêu ác! Nhưng bà lão đầu đã bạc. Người ta tức bà đến gần sặc tiết ra đằng mũi cũng không thể giúi đầu bà xuống mà cốc. Cũng không thể chửi. Mắng một câu, đã đủ mang tiếng là con người tệ. Mà bà thì lẩm cẩm, chậm chạp, lì rì. Bà rờ như thể xẩm rờ. Tay bà, đưa bát cơm lên miệng cũng run run. Cơm vương vãi. Tương mắm rớt ra mâm, rớt xuống yếm bà, rớt cả vào đầu tóc, mặt mũi, quần áo đứa bé nằm ở lòng bà. Rồi hơi trái gió, trở trời, bà lại đau mình. Suốt đêm bà thở dài với rên rẩm kêu trời. Có khi bà lại khóc lóc, hờ con. Nghe rợn cả người. Như vậy thì chịu làm sao được? Ấy thế là người ta lại phải tìm cớ tống bà đi. Bà lại phải gạ gẫm ở cho nhà khác… Không đầy một năm trời bà thay đổi đến năm, sáu chủ. Mỗi lần đổi chủ là một lần hạ giá. Thoạt tiên cơm nuôi tháng một đồng. Rồi cơm nuôi tháng năm hào. Rồi cơm nuôi, một năm bốn đồng. Rồi hai đồng. Rồi chẳng có đồng nào. Đến nước ấy mà cũng chẳng ma nào chịu được. Một hôm, người chủ cuối cùng sai bà xách hai cái lọ đi kín nước. Bà bào bà chỉ có thể mang một lọ. Y đã lấy sự ấy làm khó chịu, nhưng cố nhịn. Nhưng một lọ cũng không xong. Bà xách một lọ nước đầy, ở dưới cầu ao bước lên bờ, chẳng biết bẩy rẩy thế nào mà ngã khuỵu xuống, vỡ tan cái lọ và què một bên tay. Nghe tiếng bà kêu, chủ nhà phải chạy ra đỡ bà về. Không ai có thừa cơm nuôi báo cô bà. Y bèn đãi bà năm hào cho bà về hưu trí. Từ ngày ấy đến nay tính ra đã hơn ba tháng rồi… Trích truyện ngắn “ Một bữa no”, Nam Cao Ngữ liệu 2 Tiếng trống thu không trên cái chòi của huyện nhỏ; từng tiếng một vang ra để gọi buổi chiều. Phương tây đỏ rực như lửa cháy và những đám mây ánh hồng như hòn than sắp tàn. Dãy tre làng trước mặt đen lại và cắt hình rõ rệt trên nền trời. Chiều, chiều rồi. Một chiều êm ả như ru, văng vẳng tiếng ếch nhái kêu ran ngoài đồng ruộng theo gió nhẹ đưa vào. Trong cửa hàng hơi tối, muỗi đã bắt đầu vo ve. Liên ngồi yên lặng bên mấy quả thuốc sơn đen; đôi mắt chị bóng tối ngập đầy dần và cái buồn của buổi chiều quê thấm thía vào tâm hồn ngây thơ của chị Liên không hiểu sao, nhưng chị thấy lòng buồn man mác trước cái giờ khắc của ngày tàn... Trích Hai đứa trẻ,Thạch Lam 16/11/2022 0 Trả lời Viết đoạn văn nêu cảm nhận về nhân vật được nói đến trong 2 đoạn ngữ liệu sau đây Viết đoạn văn nêu cảm nhận về nhân vật được nói đến trong 2 đoạn ngữ liệu sau đây Ngữ liệu 1 Nuôi cháu bảy năm trời, mãi cho đến khi nó đã mười hai, bà cho nó đi làm con nuôi người ta lấy mười đồng. Thì cải mả cho bố nó đã mất tám đồng rồi. Còn hai đồng bà dùng làm vốn đi buôn, kiếm mỗi ngày dăm ba xu lãi nuôi thân. Có chạy xạc cả gấu váy, hết chợ gần đến chợ xa, thì mới kiếm nổi mỗi ngày mấy đồng xu. Sung sướng gì đâu! Ấy thế mà ông trời ông ấy cũng chưa chịu để yên. Năm ngoái đấy, ông ấy còn bắt bà ốm một trận thập tử nhất sinh. Có đồng nào hết sạch. Rồi chết thì không chết nhưng bà lại bị mòn thêm rất nhiều sức lực. Chân tay bà đã bắt đầu run rẩy. Người bà thỉnh thoảng tự nhiên bủn rủn. Đang ngồi mà đứng lên, hai mắt cũng hoa ra. Đêm nằm, xương cốt đau như giần. Đi đã thấy mỏi chân. Như vậy thì còn buôn bán làm sao được? Nghĩ đến nắng gió bà đã sợ. Tuy vậy mà bà vẫn phải ăn. Chao ôi! Nếu người ta không phải ăn thì đời sẽ giản dị biết bao? Thức ăn không bao giờ tự nhiên chạy vào mồm. Có làm thì mới có. Nhưng bây giờ yếu đuối rồi, bà không còn kham được những việc nặng nề, cũng không còn chịu đựng được nắng sương. Bà phải kiếm việc nhà, việc ở trong nhà. Ở làng này, chỉ có việc bế em, như một con bé mười một, mười hai tuổi. Mới đầu còn có nhiều người muốn thuê. Ai cũng nghĩ rằng những bà già tính cẩn thận và chẳng bao nhiêu, bữa lưng bữa vực thế nào cũng đủ no; mà đã không no các cụ cũng chỉ lặng im, không ấm ức như những đồ trẻ nhãi, hơi một tí cũng đem chuyện nhà chủ đi kể với đủ mọi người hàng xóm… Nhưng thuê bà được ít lâu, tự nhiên người ta chán. Người ta nhận ra rằng thuê một đứa trẻ con lại có phần thích hơn. Trẻ con cạo trọc đầu. Những lúc tức lên, có muốn cốc nó dăm ba cái thì cứ cốc. Chẳng ai kêu ác! Nhưng bà lão đầu đã bạc. Người ta tức bà đến gần sặc tiết ra đằng mũi cũng không thể giúi đầu bà xuống mà cốc. Cũng không thể chửi. Mắng một câu, đã đủ mang tiếng là con người tệ. Mà bà thì lẩm cẩm, chậm chạp, lì rì. Bà rờ như thể xẩm rờ. Tay bà, đưa bát cơm lên miệng cũng run run. Cơm vương vãi. Tương mắm rớt ra mâm, rớt xuống yếm bà, rớt cả vào đầu tóc, mặt mũi, quần áo đứa bé nằm ở lòng bà. Rồi hơi trái gió, trở trời, bà lại đau mình. Suốt đêm bà thở dài với rên rẩm kêu trời. Có khi bà lại khóc lóc, hờ con. Nghe rợn cả người. Như vậy thì chịu làm sao được? Ấy thế là người ta lại phải tìm cớ tống bà đi. Bà lại phải gạ gẫm ở cho nhà khác… Không đầy một năm trời bà thay đổi đến năm, sáu chủ. Mỗi lần đổi chủ là một lần hạ giá. Thoạt tiên cơm nuôi tháng một đồng. Rồi cơm nuôi tháng năm hào. Rồi cơm nuôi, một năm bốn đồng. Rồi hai đồng. Rồi chẳng có đồng nào. Đến nước ấy mà cũng chẳng ma nào chịu được. Một hôm, người chủ cuối cùng sai bà xách hai cái lọ đi kín nước. Bà bào bà chỉ có thể mang một lọ. Y đã lấy sự ấy làm khó chịu, nhưng cố nhịn. Nhưng một lọ cũng không xong. Bà xách một lọ nước đầy, ở dưới cầu ao bước lên bờ, chẳng biết bẩy rẩy thế nào mà ngã khuỵu xuống, vỡ tan cái lọ và què một bên tay. Nghe tiếng bà kêu, chủ nhà phải chạy ra đỡ bà về. Không ai có thừa cơm nuôi báo cô bà. Y bèn đãi bà năm hào cho bà về hưu trí. Từ ngày ấy đến nay tính ra đã hơn ba tháng rồi… Trích truyện ngắn “ Một bữa no”, Nam Cao Ngữ liệu 2 Tiếng trống thu không trên cái chòi của huyện nhỏ; từng tiếng một vang ra để gọi buổi chiều. Phương tây đỏ rực như lửa cháy và những đám mây ánh hồng như hòn than sắp tàn. Dãy tre làng trước mặt đen lại và cắt hình rõ rệt trên nền trời. Chiều, chiều rồi. Một chiều êm ả như ru, văng vẳng tiếng ếch nhái kêu ran ngoài đồng ruộng theo gió nhẹ đưa vào. Trong cửa hàng hơi tối, muỗi đã bắt đầu vo ve. Liên ngồi yên lặng bên mấy quả thuốc sơn đen; đôi mắt chị bóng tối ngập đầy dần và cái buồn của buổi chiều quê thấm thía vào tâm hồn ngây thơ của chị Liên không hiểu sao, nhưng chị thấy lòng buồn man mác trước cái giờ khắc của ngày tàn... Trích Hai đứa trẻ,Thạch Lam 16/11/2022 0 Trả lời Viết 1 đoạn văn kể về kỉ niệm của mình vói người bạn thân có sử dụng yếu tố miêu tả biểu cảm Viết 1 đoạn văn kể về kỉ niệm của mình vói người bạn thân có sử dụng yếu tố miêu tả biểu cảm 17/11/2022 0 Trả lời Viết bài văn nói về lòng kiên trì sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm nói về lòng kiên trì sử dụng yếu tố miêu tả +biểu cảm 17/11/2022 0 Trả lời Có nhận định cho rằng Ai ma tốp đã khơi dậy, mở đường cho một xã hội phát triển và tiến bộ hơn bằng sự hiểu biết của em qua văn bản "Hai cây phong". Em hãy làm sáng tỏ nhận định trên Có nhận định cho rằng Ai ma tốp đã khơi dậy,mở đường cho một xã hội phát triển và tiến bộ hơn bằng sự hiểu biết của em qua văn bản "Hai cây phong" hãy làm sáng tỏ nhận định trên Nêu nhận định 22/11/2022 0 Trả lời Viết một bài văn giới thiệu về tác giả thơ mới Viết một bài văn giới thiệu về tác giả thơ mới - Giới thiệu chung tên, quê, xuất thân, năm sinh, năm mất - Cuộc đời - con người tiểu sử - Sự nghiệp sáng tác + Tác phẩm chính + Phong cách sáng tác + Vị trí trong nên văn học 24/11/2022 0 Trả lời Theo em, nguyên nhân nào quyết định sự hồi sinh Giôn-Xi? Theo em nguyên nhân nào quyết định sự hồi sinh Giôn-Xi 25/11/2022 0 Trả lời Theo em, nguyên nhân nào quyết định sự hồi sinh Giôn-xi? Theo em nguyên nhân nào quyết định sự hồi sinh Giôn-Xi Giúp mình với ạ 25/11/2022 1 Trả lời Viết đoạn văn trình bày suy nghĩ của em về tịnh thần tự học trong đoạn văn sử dụng ít nhất 2 câu ghép viết đoạn văn trình bày suy nghĩ của em về tịnh thần tự học trong đoạn văn sử dụng ít nhất 2 câu ghép giúp mik với ak mik cần gâsp 28/11/2022 0 Trả lời Người xưa có câu “Lá lành đùm lá rách” khuyên chúng ta điều gì? Trong câu Người xưa có câu “Lá lành đùm lá rách” khuyên chúng ta phải yêu thương và đùm bọc lẫn nhau Dấu ngoặc có có ý nghĩa gì 28/11/2022 0 Trả lời ZUNIA9 XEM NHANH CHƯƠNG TRÌNH LỚP 8 YOMEDIA
Viết đoạn văn cảm nhận về những mộng tưởng và cái chết của cô bé bán diêm Câu chuyện mở ra với một không khí ấm áp, thiêng liêng của đêm giao thừa, âm thầm gợi nhắc con người ta về sự sum vầy, đoàn tụ. Vậy nhưng, hình ảnh cô bé bán diêm hiện lên lại lẻ loi, chơ chọi, đối nghịch hoàn toàn. Em đứng giữa phố đông người, co ro trong cái lạnh chào bán từng bao diêm. Cái lạnh lùng của lòng người, băng giá của thời tiết ngày càng cứa vào lòng em những đói, những rét chua chát bất lực; chả ai quan tâm đến em, ngoại trừ có một cái nhìn xót xa thương cảm của tác giả. Andersen đã dõi theo từng bước chân nhỏ bé của em, cho em những niềm vui thơ trẻ, những mộng tưởng xinh đẹp, ru em vào giấc ngủ an lành. Ở phần này, những hình ảnh đối lập tương phản càng lúc càng gay gắt, ảo ảnh và hiện thực sóng đôi đan cài, càng tô đậm những ảo mộng trập trùng, uốn lượn, dâng cao theo ánh nến, theo ước mơ của em. Như một quy luật tất yếu, con người khi bị cái lạnh xâm chiếm cơ thể, con tim hay lý trí đều sẽ tìm về với nguồn sáng, hơi ấm. Vậy là que diêm thứ nhất được quẹt lên, đẹp đến diệu kỳ. Tác giả đã miêu tả rất tỉ mỉ, kỹ lưỡng ánh lửa diêm, hình dáng, màu sắc đều rất sinh động, lung linh như những hình nhân nhí nhảnh biết nhảy múa. Lăng kính của nhà văn như thu nhỏ lại trong thế giới của trẻ thơ, nhìn mọi vật đều thấy trong trẻo, thích thú, đáng yêu, hiền lành. Ánh lửa diêm có lẽ là thứ ánh sáng đầu tiên xuất hiện trước mặt cô bé, kể từ ngày bà nội em mất, gia đình tiêu tán, còn em thì bắt đầu chuỗi ngày gian khổ tối tăm. Trong ánh lửa lập lòe rồi bùng cháy lên cao, cô bé thấy hiện lên một chiếc lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng, lửa cháy tí tách, rồi phừng phừng. Sự tưởng tượng đó cũng là dấu hiệu kéo em bé bán diêm từ từ rời khỏi thế giới thực tại, bước sang thế giới hư ảo của mình. Que diêm bé như vậy, có lẽ chỉ đủ làm nóng ngón tay cái, nhưng hơi ấm ấy lại như dòng nhựa mới âm thầm lan chậm khắp cơ thể em, khoan khoái, dễ chịu, dịu dàng. Hư ảnh lò sưởi vậy mà rất chân thực, như để an ủi cái lạnh của cô bé, an ủi trong tiềm thức, thay em nói lên ước muốn được ủ ấm, ấp ôm, che chở khỏi cái lạnh. Mộng tưởng thứ nhất này chỉ thoáng qua trong chốc lát, nhưng cũng đủ níu kéo, lôi cuốn, bứt em ra khỏi sợ hãi, dè dặt. Ánh lửa diêm thứ hai tiếp tục vẽ lên trước mắt em một ngôi nhà ấm áp có rèm nhung sắc màu, có tiệc giao thừa thịnh soạn. Ảo ảnh con ngỗng ta nhảy ra khỏi đĩa và tiến lại về phía em với dao nĩa cắm sẵn trên lưng đã diễn tả kín đáo cơn đói đang cồn cào cấu xé trong bụng em, khiến em đầu váng mắt hoa, yếu ớt mệt lả. Cô bé không chỉ đói ăn về vật chất, mà còn thèm khát được chăm sóc, chiều chuộng, hay hồn nhiên hơn nữa, là muốn được vui chơi, quây quần. Que diêm thứ 3 tiếp tục thắp lên trong em cây thông Noel lấp lánh cùng những cây nến, bức tranh rực rỡ sáng màu. Có lẽ Noel trước đó của em còn tẻ nhạt nhọc nhằn, bần hàn thiếu thốn. Có lẽ giáng sinh đã qua lâu nhưng gđ em vẫn không được quây quần quanh cây thông, ca hát nhảy múa và trao đổi quà. Những mong ước vật chất tuy bình dị, chính đáng, nhỏ nhoi, nhưng lại chẳng bao giờ thực hiện được. Que diêm thứ bốn được thắp lên, đưa em vào thế giới ảo ảnh khác, có bà nội mỉm cười hiền hậu. Người bà biểu tượng cho một thế giới mà em khao khát, thế giới có as, hơi ấm, tình thương. Lần cuối cùng này, khi que diêm vụt tắt, em vội gọi với theo bà, cuống quýt quẹt hết số diêm còn lại, để níu giữ ảo ảnh. Ngọn lửa ước mơ đã mang em theo cùng bà, người duy nhất em dấu yêu, người duy nhất mang lại hạnh phúc cho em trên cõi đời. Cái chết ấy là sự giải thoát, "khi trần gian là chốn khổ ải vô bờ thì hạnh phúc con người chỉ có được là ở thế giới bên kia". Thực tế, em bé đã chết từ khi có một ngôi sao đổi ngôi, báo hiệu cho một linh hồn dần xa lìa thể xác. Hư ảnh càng được giữ lại, càng rõ nét bao nhiêu thì linh hồn của em, sự sống của em càng leo lét bấy nhiêu. Tác giả đã từng bước từng bước ru em vào giấc ngủ ngàn thu như vậy đấy. Cô bé bán diêm đại diện cho nhân vật bất hạnh, bế tắc trong xã hội Đan Mạch thế kỷ XIX, hay ở bất cứ nơi đâu, bất cứ thời điểm nào. Nhà văn Andersen với 1 trái tim thiết tha nhân hậu, đã thấu hiểu, đáp ứng, giải thoát cho em bằng những mộng tưởng lấp lánh. Ông đã nắm lấy đôi tay nhỏ bé của em, dùng tâm của mình để cảm nhận những vết xước trong tâm hồn em, trò chuyện và tiễn em đi hết con đường bắc nhịp sang thế giới bên kia. Andersen khác với những nhà văn khác, không dùng đao to búa lớn, ngôn từ bén nhọn để xoáy sâu vào bi kịch của con người, tố cáo cả một xã hội. Ông cứ lặng lẽ kể câu chuyện của mình, nhẹ nhàng, dung dị, thấm thía, nhưng với mọi bạn đọc, khi gấp sách lại vẫn còn băn khoăn, day dứt về cái kết thương tâm. Làm thế nào để trên cõi đời này không còn những mảnh đời bất hạnh như cô bé bán diêm, làm thế nào để khai trừ được thói vô cảm thờ ơ của con người? Những mộng tưởng dẫu có lung linh hy vọng đến đâu, cũng không xóa nhòa được thực tế nghiệt ngã "Em đã chết trong đêm giao thừa. Ngày mồng một đầu năm hiện lên trên thi thể em ngồi giữa những bao diêm, chẳng ai biết những cái kì diệu em đã trông thấy.." Vẫn là những hình ảnh tương phản rất đặc sắc. Buổi sáng đầu năm hứa hẹn mầm non trỗi dậy, vạn vật bừng tỉnh, đất trời hồi sinh, có một em bé đã chết. "Mọi người vui vẻ ra khỏi nhà", tâm thế lạc quan, nhưng trái tim vẫn ngủ im lìm, giá băng, lạnh lùng, ẩm mốc. "Mặt trời lên, trong sáng, chói chang giữa bầu trời xanh nhợt", màu nắng vàng rực giữa sắc trời ảm đạm, thê lương. Cái kết đầy bi kịch, ám ảnh, đớn đau hơn bất kì truyện cổ tích nào khác. Có phải cuộc sống trên trần gian chỉ bất hạnh, khổ đau với người nghèo, sung sướng có chăng chỉ là trong mộng tưởng, trong giấc mơ xa vời vợi? Nhưng nếu so sánh cái chết của cô bé bán diêm với nhân vật lão Hạc trong truyện ngắn cùng tên, của hai con người khốn khổ, cơ cực, bị xã hội nhẫn tâm ép chết, người đọc đều thấy câu chuyện vẫn có gì đó thanh thản, nhẹ nhõm, dịu dàng. Có lẽ một phần bởi ngòi bút trong sáng, yêu thương, trìu mến của nhà văn Andersen khi tái hiện cái chết của em. ".. hình hài thể xác chết mà linh hồn, khát vọng của em bé vẫn sống, sống trên đôi má hồng, đôi môi đang mỉm cười, sống trong cảnh tượng huy hoàng cùng bà bay lên đón năm mới". Sắc màu cổ tích kì diệu, mộng nhưng thực. Em đã về với Thượng đế, với những vòng tay thân thương. Cô bé bán diêm đã chiến thắng cái đói rét, em không tím tái, nhợt nhạt, khó coi, mà lung linh xinh xắn như tiên đồng ngọc nữ. Phút giây em tỏa sáng, hạnh phúc, bình yên nhất, chính là những lúc cuối đời. Cái chết của cô bé bán diêm làm bạn đọc liên tưởng đến em bé xấu số Aylan Kurdi. Nhìn Aylan nằm trên bãi biển, tay xuôi theo thân, úp mặt xuống cát, thật giống như một thiên thần nhỏ đang say ngủ. Nhưng thiên thần nhỏ sẽ không bao giờ tỉnh lại. Cũng như em bé bán diêm chịu được cái giá lạnh trong bao đêm bán diêm và ở với bố trước đó, nhưng lại chìm giấc ngàn thu trong mộng tưởng an lành nhất ở thời khắc giao thừa, "Aylan Kurdi và gia đình đã sống sót qua mưa bom bão đạn ở Syria bất ổn, nhưng lại bỏ mạng khi đang trên đường tìm một nơi bình yên khác để sống". Cái chết quá sức vô lý và đau đớn. Hiện thực tàn khốc cùng những mặt tối của xã hội đã xé toạc ước mơ và khát vọng sống của những đứa nhỏ vô tội đáng thương. Gác lại những bi kịch, bạn đọc lại thấy Andersen không phải đưa tiễn em bé, mà là trao cho em quyền sống, quyền đấu tranh, tiếp thêm ngọn lửa hy vọng. Cũng giống như ngọn lửa diêm, em phô ra những thứ đẹp đẽ nhất, nhưng rồi lại tắt lịm, yếu ớt, nhỏ nhoi. Nhưng cũng giống như ngọn lửa diêm, giữa hoàn cảnh khó khăn tăm tối, em tự thắp lên mình một ánh sáng để bám víu, cứu sống lấy mình. Ánh sáng từ que diêm tuy nhỏ bé đến tầm thường, nhưng là biểu tượng tượng trưng cho những khát vọng mãnh liệt hướng về tình yêu, cuộc sống. Chi tiết này lại cho ta liên tưởng đến hai xu dầu đèn của nhân vật Tràng trong tác phẩm Vợ nhặt của nhà văn Kim Lân, những ngọn đèn leo lét của người dân phố huyện nghèo trong truyện ngắn Hai đứa trẻ của Thạch Lam, lần khêu dầu lên cho sáng của Mị trong truyện Vợ chồng A Phủ của Tô Hoài.. Hàng loạt con người, khi bị đẩy vào vực thẳm thối tăm, vẫn luôn tìm cho mình những ánh sáng nhỏ nhoi, thắp sáng những khát khao đổi thay vận mệnh. Trở lại với truyện cổ tích Cô bé bán diêm, những ước mơ, khát vọng chính đáng Được ăn uống, vui chơi, yêu thương, chăm sóc của em đã nhờ ánh nến mà cháy lên trong những mộng tưởng, rồi ảo ảnh giải thoát cho em nhẹ nhàng. Có thể nói, những mộng tưởng kì diệu và cái chết đau buồn ấy vừa tái hiện một bi kịch, lại vừa gieo mầm những tia hy vọng. Mượn cái chết của cô bé bán diêm, nhà văn đã lên án sự vô cảm của người dân Đan Mạch - đất nước có chỉ số hạnh phúc đứng thứ ba thế giới, vui tươi giản dị đáng sống như vậy, cũng không tránh nổi sự ích kỷ và thói vô tâm. Cũng qua những mộng tưởng đẹp đẽ của cô bé ấy, Andersen đã truyền đến bạn đọc trên toàn thế giới một thông điệp Hãy bao dung, thấu hiểu, đồng cảm với những con người bất hạnh, đặc biệt là những cảnh ngộ tuy bị vùi dập trong đêm đen bão tố, đối mặt với những thử thách khắc nghiệt, vẫn sáng mãi những hy vọng, ước ao nhỏ bé trên đời.
cảm nhận về cái chết của cô bé bán diêm