Chương 259: Phiên ngoại 18: Năm tuổi (7) Chương 1: Thay người gả. Chương 2: Mỹ nhân mê hoặc lòng người. Chương 3: Rượu giao bôi, một đêm đẹp. Chương 4: Tỉnh dậy. Chương 5: Vương phi. Chương 6: Người câm. Chương 7: Hàng đêm.
Truyện đam mỹ xuyên thư Xuyên thư chi liêu hán công lược (Ảnh: Internet) Tác giả: Công Tử Vu Ca; Thể loại: đam mỹ xuyên thư, ngọt sủng; Nhân vật chính: Kỳ Lương Tần, Nghiêm Bách Tông; Độ dài: 122 chương, 1 phiên ngoại; Tình trạng: đã hoàn; Kỳ Lương không thể nào ngờ có một ngày mình lại xuyên vào sách, thể
Mê Vợ Không Lối Về. Dịch Trung Quốc Web Novel 145 chapters 219681 từ. Nguồn: truyenhayonline.com. Tác giả: Chiêu Tài Tiến Bảo. Chương đầu ⚡ Mới nhất. Ngôn Tình Sủng Ngược. Một cuộc giao dịch, cô mang thai con của người lạ, mang bụng bầu gả cho người đàn ông đã đính ước
Đọc truyện Mê Vợ Không Lối Về - Chương 229: Không đón được người. Cập nhật chương mới nhanh nhất tại Truyentr.vn
Đọc truyện Mê Vợ Không Lối Về (Lâm Tử Lạp) Chương 133: Tự lấy đá đập chân mình tại Novel24h. Các chương truyện mới được cập nhật nhanh nhất, hỗ trợ đọc truyện online trên điện thoại, máy tính và máy tính bảng.
cash. Đánh giá 7/10 từ 645 lượt Truyện Mê Vợ Không Lối Về của tác giả Chiêu Tài Tiến Bảo kể về một cuộc giao dịch, cô mang thai con của người lạ, mang bụng bầu gả cho người đàn ông đã đính ước từ nhỏ. Vốn cho rằng chỉ là một cuộc giao dịch, lại dây dưa thứ tình cảm không nên có trong cuộc hôn nhân này. Mười tháng hoài thai sắp sinh, một tờ đơn ly hôn trên đất, cô mới hoàn toàn tình ngộ. Sau này anh ta nói "Bà xã về đi, người anh yêu luôn là em"Nếu yêu thích những câu chuyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Ẩn Hôn Mật Ái Ông Xã Chủ Tịch Càn Rỡ Cưng Chiều hoặc Rể Quý Trời Cho.
Một giao kèo kỳ lạ, người phụ nữ đang mang thai với con của một người đàn ông xa lạ và cuối cùng lại phải lấy người đã đính ước từ nhỏ để giải quyết vấn đề. Ban đầu, họ cho rằng chỉ là một thỏa thuận đơn thuần, không có yêu, không có cảm xúc nào giữa hai người. Tuy nhiên, trong suốt quá trình hôn nhân, họ đã cảm thấy một thứ tình cảm không thể định nghĩa được. Thời gian trôi qua nhanh chóng và con của họ sắp chào đời. Tuy nhiên, trước khi đứa bé chào đời, người phụ nữ nhận được thông tin về việc ly hôn. Sau đó, người đàn ông nói với cô rằng "Hãy đi về với chồng cũ của em, vì em luôn luôn là người anh yêu".
Rừ rừ...Mới sáng ra chiếc điện thoại để ở đầu giường của Lâm Tân Ngôn đã rung sáng lờ mờ thoắt ẩn thoắt hiện trêи chiếc giường đôi, người phụ nữ cuộn mình ngủ ngon trong lòng người đàn ông, cô nghiêng đầu, gối lên cánh tay anh, mái tóc đen dài như một dải lụa vương trêи Cảnh Hạo ngủ không được sâu giấc, nghe thấy tiếng động bèn mở mắt ra đảo một vòng, cuối cùng nhìn thấy chiếc điện thoại đang rung trêи đầu Tân Ngôn dường như cũng bị tiếng điện thoại rung làm cho thức giấc. Cô trở mình rồi càu nhàu một tiếng, có vẻ như rất không vui vì bị đánh thức, hàng lông mày cau tránh làm Lâm Tâm Ngôn tỉnh giấc, Tông Cảnh Hạo ấn nút không nhìn tên nên Tông Cảnh Hạo cũng không biết đầu dây bên kia là ai. Điện thoại rất nhanh được kết nối, bên kia vọng lại giọng một người đàn ông. "Cô bảo mời tôi ăn cơm, còn tính không đây?”Tông Cảnh Hạo với lấy chiếc đồng hồ đeo tay nhìn qua. Bây giờ là năm giờ mười phút mà Bạch Dận Ninh lại gọi điện cho Lâm Tân Ngôn?Lại còn nhắc đến chuyện mời ăn cơm?Vội thế nào đi nữa thì cũng phải xem giờ giấc chứ nhỉ?Tông Cảnh Hạo trầm giọng nói “Tổng giám đốc Bạch vui tính thật đấy”Bạch Dận Ninh không ngờ là Tổng Cảnh Hạo lại nghe máy, anh đơ người vài giây rồi bật cười “Thiết nghĩ buổi sáng có thể ăn sáng cùng với cô Lâm, không biết anh có thể để cô Lâm nghe máy không?”Vì giữa đêm Lâm Tâm Ngôn bị Tông Cảnh Hạo gọi dậy một lần, nhìn tình cảnh của Diệu Thanh Thanh mà cô mãi không thể nào ngủ được. Về sau cũng không biết thϊế͙p͙ đi từ lúc nào. Cô mơ hồ nghe được Tổng Cảnh Hạo đang nói chuyện, rúc đầu vào lòng anh, cảm nhận được hơi ấm trêи cơ thể anh. Vì chưa tỉnh hẳn, giọng cô nhất nhỏ, rất nhẹ nhàng và hơi khàn “Mới sáng ra, ai thế?”Vốn dĩ Tông Cảnh Hạo định từ Dận Ninh nghe được tiếng càu nhàu nhẹ thì sắc mặt hơi co lại. Anh cứ nghĩ quan hệ của Lâm Tâm Ngôn và Tông Cảnh Hạo không tốt, ai ngờ... Họ quả thật giống những đôi vợ chồng khác, chung chăn chung lòng Bạch Dận Ninh thấy hơi hụt Cảnh Hạo vỗ nhẹ lưng cô, dỗ dành cô “Ngoan, không có ai đâu, 10086 gọi tới thôi. Ngủ đi.”Bạch Dận Ninh "..."Ai là 10086 chứ?“Tút tút...”Anh vừa định lên tiếng thì bên kia đã cúp máy Dận Ninh cầm máy nhìn màn hình vừa bị cúp mãi mà không hoàn hồn, không ngờ Tông Cảnh Hạo lại cúp điện thoại của anh?Thật đúng là tên đàn ông keo phòng. Tông Cảnh Hạo ôm cô, còn vuốt nhẹ lưng cô nữa. Vốn dĩ thì Lâm Tâm Ngôn cũng chưa tỉnh, tối qua ngủ muộn quá, lúc này thì chìm vào giấc mộng ngay lập Cảnh Hạo cúi xuống, lẳng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ lúc ngủ của cô. Tối qua Lâm Tân Ngôn ngủ quên trêи sô pha, anh không bế cô về phòng của hai đứa nhỏ mà bế cô về phòng anh ngủ. Dù hôm qua cô quá buồn ngủ, không thể làm gì được nhưng có thể ôm cô ngủ cũng tốt cúi đầu hôn lên trán anh rất muốn nhưng anh nhất định phải chiếm lấy cô khi cô còn tỉnh táo. Anh muốn Lâm Tân Ngôn cảm nhận rõ được hơi ấm cơ thể anh, tình cảm của anh, tình yêu của anh và cả những xúc cảm mãnh liệt của Cảnh Hạo ôm cô nhắm nghiền mắt, định ngủ thêm chút nữa....Cốc cốc...Bên ngoài vang lên tiếng gõ Cảnh Hạo "....."Anh không làm ăn được gì, chỉ ôm vợ ngủ một lát thôi mà sao vẫn có kẻ tới quấy rối vậy? “Mami, mami, mẹ có ở trong không?Lâm Nhụy Hi tỉnh dậy thấy trong phòng không có ai liền tới gõ cửa phòng Tổng Cảnh Hạo.“Ba ơi, ba ơi, con không thấy Mami đâu” Cốc cốc...“Là Tiểu Nhụy sao?” Lâm Tâm Ngôn ngẩng đầu dậy, mở đôi mắt ngái ngủ nhìn về phía cửa, phát hiện đây không phải căn phòng tối qua cô ngủ. Cô tỉnh hẳn lên, hất chăn ra đi tới mở cửa Cảnh Hạo "..." Cô có thấy anh không? Cứ thế mà bỏ đi à?Lâm Tần Ngôn mở cửa phòng, nhìn thấy dáng người bé nhỏ của con gái đứng trước cửa. Cô bé mặc đồ ngủ, tóc xõa xuống, ôm. chú gấu bông ưa thích của mình trong tay, ngước đầu chớp mắt hỏi “Mami, sao mẹ lại ngủ ở đây thế?”Cô bé nhớ rõ ràng tối qua mẹ ôm mình ngủ, vừa mới tỉnh dậy thì mẹ đã ở trong phòng của ba rồi. Lâm Tân Ngôn búi tóc, quỳ xuống nhìn vào mắt con gái “Tối qua, tối qua." Cô không biết phải giải thích với con gái thế Nhu Hi bày ra vẻ mặt đau khổ, nhăn nhó. Lẽ nào tối qua mẹ không hề ngủ với cô bé, là nó nằm mơ sao?Lâm Nhuy Hi kéo Lâm Tâm Ngôn “Mẹ phải ngủ với con, mau đi nào, mau đi nào.”Lâm Tân Ngôn bị con gái kéo đi mất, cửa cũng chưa kịp này Tô Trạm vừa mới tỉnh dậy, anh dụi dụi mắt, nhìn cánh cửa khép hờ phía sau Lâm Tân Ngôn. Đó chẳng phải phòng của Tông Cánh Hạo sao?Tối qua hai đứa nhóc cứ nằng nặc đòi ngủ với Lâm Tâm Ngôn. Lâm Tân Ngôn viện cớ giường không đủ rộng đuổi Tông Cảnh Hạo ra ngoài xong bây giờ lại đi ra từ phòng anh ấy?Tối qua... Anh dường như hiểu ra điều gì đó, cười ẩn ý “Chào buổi sáng, chị dâu nhỏ”Lâm Tâm Ngôn biết tỏng anh đang nghĩ linh tinh, cái câu “chị dâu nhỏ” còn làm cô nổi da gà Nhuy Hi nhiệt tình chào hỏi "Chào buổi sáng chủ Tô Trạm”.Tô Trạm đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, trong đầu chợt hiện lên gương mặt tức tối của Tổng Cảnh Hạo, anh rụt tay lại đưa lên xoa đầu cô bé "Chào buổi sáng Tiểu NhụyTông Cảnh Hạo không cho người khác sờ mặt Lâm Nhuy Lâm Nhuy Hi xong anh nhìn Lâm Tân Ngôn cười. Lâm Tâm Ngôn giả vờ bình tĩnh, không để ý đến nụ cười đen tối của Tô Trạm, bế con gái về Trạm đi tới trước cửa phòng Tổng Cảnh Hạo, vốn dĩ cửa chỉ đóng một nửa, chả cần đẩy ra thì đứng ở cửa cũng nhìn được bên trong. Anh dựa vào cửa, nhìn người đàn ông đang nằm trêи giường ôm chắn cười hỏi “Tối qua đạt được ý đồ rồi chứ?”Đạt được ý đồ? Ôm một tí thì có gọi là đạt được ý đồ không?“Vừa nãy tôi thấy chị dâu nhỏ đi ra từ phòng này." Tô Trạm bật cười thành tiếng “Đừng nói với tôi cậu là chính nhân quân tử nhé”.Tông Cảnh Hạo nheo nheo mắt. Cậu ta gọi Lâm Tâm Ngôn là gì cơ? Chị dâu nhỏ? Anh ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Tô Trạm đang cười ở trước cửa, nheo mắt hỏi “Cậu gọi cô ấy là gì cơ?”.“Chị dâu nhỏ” Tô Trạm bày ra vẻ mặt dĩ nhiên “Cậu nhìn người ta xem, trẻ như thế, trông như sinh viên đại học vậy. Cậu đã hơn ba mươi rồi. Tôi không thể không gọi cô ấy là chị dâu nhỏ được"Tông Cảnh Hạo thừ mặt ra. Ý của Tô Trạm là anh già sao?"Sau này không được gọi như thế nữa" Tông Cảnh Hạo nhất định không thừa nhận là mình điều không thể không thừa nhận rằng Lâm Tân Ngôn nhìn trông rất Trạm nhếch môi “Được thôi, hơn có tám tuổi thôi thì cũng không nhiều lắm. Cũng chỉ là lúc cô ấy mười tuổi thì cậu trưởng thành rồi, còn khi cô ấy trưởng thành thì cậu...cũng không già lắm...”Đối với nét cười như gió xuân ấy của Tổng Cảnh Hạo, anh liền đổi “cậu già rồi” thành “cũng không già lắm”. Anh sợ gió xuân biển thành gió xoáy bây giờ, thổi anh bay xác."Tôi đi chuẩn bị bữa sáng.” Nói rồi anh biến mất nhanh như một cơn Cảnh Hạo cũng không ngủ được nữa, dứt khoát ra khỏi vệ sinh cá nhân, anh nhìn bản thân mình trong gương một hồi rồi tự hỏi lòng Anh già sao?Lâm Tâm Ngôn liệu có chê anh già không?Anh không thể ngăn mình khỏi một nỗi thấp thỏm.“Anh đang nhìn gì thế?” Lâm Tân Ngôn tưởng mình hoa mắt rồi, cô muốn tới hỏi anh tối qua tại sao không đưa cô về phòng hai đứa nhóc, làm Lâm Nhuy Hi dậy sớm như thế, còn khiến cô bị Tô Trạm hiểu ngờ cô lại thấy Tông Cảnh Hạo đang ngắm bản thân trong gương. Đẹp trai thì cũng không cần tự kỷ trước gương thể chứ?Đây thật sự là Tông Cảnh Hạo sao?Tông Cảnh Hạo "..."Cô gái này vào từ khi nào vậy?Sao không phát ra tiếng gì thế?"Em làm phiền anh rồi, anh ngắm tiếp đi.” Lâm Tâm Ngôn vừa quay người liền bị nắm lấy cánh tay. Cô quay lại, bao câu hỏi chưa kịp nói ra thì đã bị kéo vào một lồng ngực rắn chắc. Anh đã khóa cô trong vòng tay mình. Mỗi nhịp tim của anh đều như đốt cháy da thịt cô, ánh mắt anh sáng rực “Anh có giá không?”Lâm Tân Ngôn "..”. "Không, không già.” Lâm Tân Ngôn lắc đầu, người đàn ông này điên rồi. Mới sáng ra làm mấy chuyện khiến người ta kinh mày anh giãn ra, lúc này mới lộ nét cười. Anh cúi xuống cắn nhẹ vào môi cô rồi nói với vẻ ngang ngược mà mãnh liệt “Kể cả anh già rồi thì em cũng chỉ có thể thuộc về anh.”
Đọc truyện Mê vợ không lối về. Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai “Sợ không?” Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiển người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp." Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu “Tôi không hổi hận...” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng... Một đêm này đau đớn mà dài lâu..... Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen “Đây là tiền thù lao của cô.” Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cẩm tiền nhanh. chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện.
Chương 966 Làm một người con gái duyên dáng. Nam Thành nhìn anh ta “Lạ thật đấy, không ngờ cậu lại có chuyện muốn nói với tôi, vậy thì nói trước xem là chuyện xấu hay chuyện tốt?” Giang Hữu Khiêm không đùa với anh ta “Chuyện chính.” Nam Thành nhìn anh ta, tạm thời tin anh ta. Anh ta luôn đề phòng Giang Hữu Khiêm, dù sao anh ta cũng là con trai của Khâu Minh Diễm, ai biết được trong lòng anh ta nghĩ gì chứ? Giang Hữu Khiêm có thể cảm nhận được khúc mắc của Nam Thành đối với mình, nhưng anh ta cũng không tính toán, ai bảo anh ta là con trai của Khưu Minh Diễm chứ? Không thể nào lựa chọn việc sinh ra. Số phận đã an bài anh ta có người mẹ như vậy, nhưng anh ta phải thay đổi bản thân, không thể làm chuyện xấu xa được. Hai người nhanh chóng đến một quán bar, Giang Hữu Khiêm rất quen thuộc nơi này, trước đây anh ta thích sống buông thả nên cũng quen biết một vài người. Mặc dù không phải đều là người tốt nhưng cũng không phải toàn người xấu xa, chỉ là thích làm người hoặc là rất có nghĩa khí. Anh ta là khách quen ở đây, rõ kết cấu nơi đây, nên đã chọn một căn phòng khá yên tĩnh. “Nói đi, cậu có chuyện gì muốn nói với tôi.” Nam Thành ngồi xuống rồi mở miệng. Giang Hữu Khiêm làm dịu bầu không khí, nói đùa “Sao anh dễ kích động thế? Hay là cánh tay đắc lực của anh trai tôi.” Nam Thành “…” Anh ta cười hihi “Đùa thôi mà, đừng để ý.” Nam Thành chửi thầm trong lòng, tôi với anh quen nhau chắc? Giang Hữu Khiêm nghiêm mặt rồi nói “Nói về chủ đề chính đi.” “Nói đi.” Nam Thành lắc đầu, dựa vào sô pha. “Gần đây có phải anh tôi xảy ra chuyện gì có đúng không?” Anh ta cảm thấy Giang Mạt Hàn chấp nhận bản thân, thay đổi thái độ, có vẻ như bởi vì chuyện gì đó. Nhưng anh ta không rõ đó là chuyện gì. Vì thế, anh ta biết đáp án từ chỗ Nam Thành. “Tổng giám đốc Mạt Hàn…” Nam Thành dừng lại một lát “Thực sự xảy ra không ít chuyện.” “Anh nói cho tôi biết là chuyện gì vậy” Giang Hữu Khiêm tiến lại gần. Nam Thành đẩy anh ta ra “Nói thì nói đi, đừng có lại gần tôi như thế.” Giang Hữu Khiêm “…” Anh ta ngồi xuống “Anh nói đi.” “Tông Ngôn Hi vẫn chưa chết, sự thay đổi của anh ấy chắc có liên quan đến cô ấy, anh ấy rất muốn bù đắp lại, chân bị thương bởi vì đuổi theo cô ấy.” Nam Thành thở dài “Là các người hại anh ấy.” Nam Thành luôn cho rằng Giang Mạt Hàn sẽ thế này, tên cầm đầu là Khâu Minh Diễm và Giang Tuấn. Là bọn họ gây ra tuổi thơ bất hạnh cho Giang Mạt Hàn, để anh không hiểu được tình yêu, mất đi Tông Ngôn Hi. Giang Hữu Khiêm cũng không phản bác, bởi vì điều Nam Thành nói đều đúng. Anh ta cũng nghĩ như thế đồng thời cũng thừa nhận. “Chuyện đã qua không thể nào thay đổi được, lần này tôi tìm anh vì muốn làm chút chuyện cho anh ấy” Giang Hữu Khiêm hạ quyết tâm “Anh biết bây giờ cô ấy ở đâu không?” “Cậu muốn làm gì?’, Nam Thành vẫn chưa tin tưởng anh ta cho lắm, chỉ sợ anh ta gây ra chuyện bất lợi cho Giang Mạt Hàn. Giang Hữu Khiêm hiểu phản ứng của Nam Thành, giải thích “Anh ấy không truy cứu tội của mẹ tôi, tôi rất cảm kích trong lòng, chúng tôi luôn có lỗi với anh ấy, bây giờ tôi muốn làm chút chuyện cho anh ấy, chân anh ấy vẫn chưa khỏi, đi lại không tiện, tôi muốn đi tìm chị dâu thay anh ấy.” Nam Thành nhìn anh ta, chẳng nói gì cả, cứ im lặng nhìn rất lâu. Giang Hữu Khiêm cũng không trốn tránh, trực tiếp đối diện với ánh mắt của anh ta rồi nói “Tôi thật lòng.” Nam Thành nghĩ một lúc “Cũng được, tôi không đi lại được ở trong nước, có người đi tìm thay tôi cũng tốt.” Giang Hữu Khiêm cười “Bất luận dùng cách nào tôi nhất định sẽ tìm chị dâu về cho anh trai tôi.” Nam Thành thở dài “Hy vọng có thể.” “Nói gì vậy trời? Trước đây chị dâu thích anh trai tôi lắm…” “Giang Hữu Khiêm” Nam Thành cắt ngang lời anh ta “Lúc đầu là tổng giám đốc Mạt Hàn đề xuất ly hôn, cô ấy suýt nữa bị Lăng Hi hại chết, còn mất đi một đứa con, cậu cho rằng cô ấy có thể tha thứ sao?” Giang Hữu Khiêm trừng mắt sau đó im lặng. Anh ta sốc vì Tông Ngôn Hi mất con, còn là con của Giang Mạt Hàn. Thực ra anh ta biết Giang Mạt Hàn khát khao hơi ấm gia đình. Vậy nên anh thay đổi bởi vì bản thân đã mất đi rất nhiều thứ quý giá, bây giờ muốn bù đắp lại? Vì thế mới khoan dung với mẹ của anh ta, không muốn tiếp tục vì hận thù mà phạm phải những lỗi lầm không thể bù đắp được. “Tôi nhất định sẽ tìm chị dâu về.” Giang Hữu Khiêm quả quyết nói. Nam Thành hít sâu một hơi “Hy vọng cậu có thể làm được.” Thực sự anh ta không tin cho lắm. Hai từ tha thứ, nói thì đơn giản nhưng lúc làm thực sự thì cần phải có dũng cảm. “À, người đang ở Chiang Mai bên Thái Lan, cậu cố gắng nhé.” nói xong Nam Thành đứng dậy “Tôi còn có chuyện, đi trước đây.” Anh ta nói xong rồi đi. Giang Hữu Khiêm nhìn anh ta “Cảm ơn anh, à đừng nói chuyện này với anh trai tôi, tôi muốn gây bất ngờ cho anh ấy.” Nam Thành không quay đầu lại, vẫy tay với anh ta “Biết rồi.” Nam Thành rời khỏi quán bar rồi đi thẳng đến biệt thự. Vào trong biệt thự tìm người giúp việc quét dọn vệ sinh, bây giờ Giang Mạt Hàn đi lại không tiện, trong nhà không thể không có người. Giải quyết xong anh ta phải nói Giang Mạt Hàn. Anh ta đến biệt thự, Giang Mạt Hàn ngồi trước cửa sổ, người giúp việc xào rau đặt trên bàn, được một lúc đã nguội rồi. “Tổng giám đốc Mạt Hàn.” Anh ta đi đến. “Lăng Hi chết rồi, thông qua điều tra là tự sát, phía cục trưởng Ngô đã xử lý xong rồi, tên Tiểu Vương thả cô ta đi đã bị sa thải rồi.” Giang Mạt Hàn ngồi im bất động, cũng không phản ứng gì, nhưng Nam Thành biết anh ta nghe thấy hết. “Cái bàn đó, trước đây cô ấy luôn ngồi đối diện tôi.” Giang Mạt Hàn xoay chiếc xe lăn, nhìn vào bàn ăn. Nam Thành nhếch môi, cúi đầu. “Nhưng tôi đã đánh mất cô ấy” anh ta cúi đầu ngán ngẩm “Đây là báo ứng của tôi, quả báo do tôi đã hại cô ấy.” “Tôi vẫn chưa ăn cơm, tổng giám đốc Mạt Hàn tôi ăn cùng anh nhé.” Nam Thành chủ động nói. Giang Mạt Hàn lắc đầu “Tôi không có hứng ăn.” Người đối diện không phải là cô ấy, không ai có thể thay thế được. “Đợi sau khi chân anh khỏi thì có thể đi tìm cô ấy, tất cả đều vẫn có cơ hội.” Nam Thành an ủi. Giang Mạt Hàn ngẩng đầu nhìn anh ta, lần trước anh ta vẫn còn cảm thấy không thể xoay chuyển được, lần này lại nói còn cơ hội. Người trước thì thực tế, người sau lại an ủi. Bất luận thế nào anh cũng phải giành cơ hội. Người giúp việc cầm điện thoại đang kêu rồi chạy đến “Anh Giang, điện thoại anh đặt trên bàn reo ạ.” Giang Mạt Hàn giơ tay đỡ lấy, ấn vào nút nghe. Phía đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Giang Hữu Khiêm “Anh, em cảm thấy anh nói đúng, em không nên sống vật vờ thế này nữa, em quyết định sẽ đi du học, nhưng trước khi đi em muốn làm một chuyện, hãy cho em chút thời gian.” Giang Mạt Hàn lạnh lùng ừm một tiếng. Nam Thành lại cúi đầu, ánh mắt lim dim, che dấu đi vẻ mặt. Nước Thái. Chân của Tông Ngôn Hi đã khỏi. Niya nói “Chân của chị đã khỏi rồi, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.” Tông Ngôn Hi không từ chối, ở đây ở mấy hôm, cũng có cảm tình với Niya, chủ yếu là cô xinh đẹp, được nhiều người yêu mến. “Để bố dẫn đường cho chúng ta” Niya muốn chạy đi gọi Song Eun Mutisha, Tông Ngôn Hi kéo cô ấy lại “Hai chúng ta đi đi, bố em rất bận, đừng làm phiền chú ấy thì tốt hơn.” “Nhưng bố đã đồng ý với em rồi” cô vừa dứt lời, Song Eun Mutisha đi đến, không mặc đồng phục mà mặc quần áo bình thường, “Để tôi đi cùng mọi người nhé.” Niya cười với Tông Ngôn Hi “Có ông ấy ở đây, chúng ta sẽ không bị lạc.” “Có phải em không tin chị không?’, Tông Ngôn Hi cố ý nói. Niya vội nói “Không có, không có.” Cô ấy ôm lấy chân Tông Ngôn Hi “Em chỉ muốn bố và chị đi chơi cùng em mà thôi, đừng tức giận mà.” Tông Ngôn Hi nhéo má cô ấy “Chị không giận.” “Bố đi lái xe.” Song Eun Mutisha đi ra ngoài trước. “Đợi bọn con với.” Niya kéo Tông Ngôn Hi chạy qua đó. “Bố.” “Niya” Song Eun Mutisha ngăn cô chạy “Không được chạy như thế.” Niya chớp chớp mắt, lẩm bẩm “Con vẫn chạy như thế mà.” Thực ra Song Eun Mutisha quan tân Tông Ngôn Hi, chân của cô ấy vừa khỏi, không nên chạy, ông ôm lấy Niya “Con có thể làm một người con gái duyên dáng được không?”
đọc truyện mê vợ không lối về chương 96