"Thời gian như hẹn" là một câu chuyện nhẹ nhàng, kể về chuyện tình cảm của một anh lính cứu hỏa và cô gái của mình. Năm 18 tuổi, trong một trận động đất ở vùng núi Dương Xuyên, anh lính cứu hỏa Cận Thời Xuyên cùng chú chó tìm kiếm cứu hộ Truy Phong của mình 6 tiệm hoa đẹp không nên bỏ lỡ dịp 20/10. 20/10/2022. Nơi "thời gian bị đánh mất" ở Nhật Bản. 20/10/2022. Thung Nham - Thung lũng xanh bốn mùa hoa trái, chim muông tụ hội. 19/10/2022. Những điểm đến ngắm trọn sắc thu rực rỡ khắp hành tinh. 19/10/2022. 6 cung đường đi bộ mùa thu Hồ Chí Minh đã giúp Mỹ Tâm ghi thêm dấu ấn cho cột mốc mới trong sự nghiệp âm nhạc. Điều này càng làm đêm thứ 2 của liveshow Tri âm tại Hà Nội trở thành một trong những sự kiện âm nhạc được chờ đợi nhất trong dịp cuối năm. Hơn 1 năm rưỡi với 2 lần trì hoãn Hẹn hò như lúc mới yêu. Vì thế, bạn nên dành thời gian làm những việc mình thích và dành chút không gian cho chính mình. Đó có thể là các hoạt động nhẹ nhàng, thư giãn như vẽ tranh, thuê thùa, chơi nhạc cụ… hoặc bạn cũng có thể dành cho mình một ngày để gặp mặt Mà thực sự thì mùa nào Hà Giang cũng mang những nét đẹp rất riêng có điều, tháng 2 - tháng của đất trời vào xuân, tháng của những buổi hẹn hò lãng mạn, tháng của những nhành hoa đào vẫn còn e ấp chúm chím như mời gọi khách du lịch đến và tham quan. cash. Ngày nối ngày ghi lại tháng năm kề vai, tháng tiếp tháng viết nên một thời vàng son. Tiếng hô hào sảng vang vọng bốn phương từ lúc mặt trời còn chưa đội đường chân trời nhô lên, đến khi ánh sáng rực rỡ xé toạc chân mây, những người lính vẫn miệt mài múa quyền trên thao trường. Ngày huấn luyện cuối cùng được cả doanh trại chào đón bằng tâm trạng vừa hưng phấn vừa căng thẳng bắt đầu. Hôm nay, không khí của khu huấn luyện cực kỳ rộn ràng. Các đội viên mặc trang phục huấn luyện đứng trên sân tinh thần phơi phới, nhóm chó tìm kiếm cứu nạn ngồi bên con nào con nấy ý chí chiến đấu sục sôi. Trước mặt họ ngoài đội trưởng Cận, cô giáo Từ và Bình An còn có nhiều người mặc đồng phục bình thường của cảnh sát vũ trang đầu đã hai thứ tóc. Không chỉ vậy, xung quanh họ còn đặt chỗ này một chiếc máy quay, chỗ kia một chiếc máy quay khác, có phóng viên báo quân đội đến đưa tin đứng kề bên. Tất cả đã sẵn sàng. Văn Khánh Quốc nói với Cận Thời Xuyên “Bắt đầu đi!” Cận Thời Xuyên cũng đang trong trang phục huấn luyện, quay về phía Văn Khánh Quốc chào nghiêm chỉnh theo quân lễ, cảnh này theo ý của Từ Lai thì là cực kỳ oai hùng, phi phàm. Giọng anh trầm ấm, sang sảng đáp “Báo cáo trung đoàn trưởng. Rõ.” Văn Khánh Quốc gật đầu. Cận Thời Xuyên bỏ tay xuống, tiến lên trước vài bước, mặt quay về phía các huấn luyện viên và những chú chó tìm kiếm cứu nạn sắp đạt tiêu chuẩn. “Tất cả, nghiêm… nghỉ.” Ánh mắt nghiêm khắc của Cận Thời Xuyên lướt qua từng người từng người một, nói rõ ràng từng chữ “Buổi thi chính thức bắt đầu.” Trời xanh mây trắng tỏa sáng trên cao, cỏ xanh đường chạy đỏ đan xen nhau. Các huấn luyện viên phát hiệu lệnh, những chú chó tìm kiếm cứu nạn khí thế hoành tráng. Ngồi, nằm, đứng yên, sủa, lồng lưới mắt cáo, hàng rào cao 1 mét, cầu thăng bằng dài 6 mét, tường chắn cao 2 mét, cầu thang 4 bậc, cầu đứt quãng, vòng tròn lửa, tìm kiếm bên ngoài và bên trong đống đổ nát, không nội dung nào có thể làm khó những chú chó anh dũng vô song của chúng ta, cho dù ngẫu nhiên có sai sót thì cũng sẽ ngay lập tức tuân theo hiệu lệnh của huấn luyện viên để sửa sai kịp thời, giữ vững phong độ. Chúng nhanh mạnh chuẩn, như gió táp, như chớp giật, đến ngay cả máy quay cũng phải vất vả lắm mới bắt kịp ghi lại được những khoảnh khắc đặc sắc nhất. Cận Thời Xuyên tay cầm đồng hồ, miệng ngậm còi, tỉnh táo quan sát những người lính và chó chính tay mình bồi dưỡng nên, dù ngoài mặt không thể hiện ra những trong lòng vẫn đang thầm mỉm cười. Từ Lai giữ Bình An, cu cậu cũng rất ngứa ngáy muốn được thi thố tài năng nhưng biết sao được, đây không phải là đấu trường của nó, nó chỉ có thể nhìn các chiến hữu của mình, thầm hô cố lên. Văn Khánh Quốc ngay từ đầu đã để mắt ngay đến chú chó béc-giê thuần chủng này, tranh thủ lúc rảnh rỗi bèn qua hỏi Từ Lai “Tiểu Từ, con chó này là sao?” Lúc ông đi tới vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh Cận Thời Xuyên và nó đứng cạnh nhau, khoảnh khắc ấy thực sự trông rất giống Truy Phong, ông thậm chí còn tưởng mình hoa mắt nhìn thấy Truy Phong sống lại. “Đây là chó của đội trưởng Cận, tên là Bình An.” Từ Lai vui vẻ trả lời Văn Khánh Quốc. “Ồ?” Văn Khánh Quốc cũng đã đoán được con chó này chắc là của Cận Thời Xuyên nhưng nghe cô gái này nói thì có vẻ như còn có gì đó khác, ông bèn cố ý nói “Nếu chú nhớ không nhầm thì chú không cấp chó tìm kiếm cứu nạn cho đội trưởng Cận cơ mà.” Từ Lai nghe cái liền biết ngay ý của trung đoàn trưởng, cô cũng không ngại gì mà nói thật “Thật ra đây là chó cháu mang đến, đã được huấn luyện nghiêm khắc rồi, giờ nó là một thành viên của đội chó tìm kiếm cứu nạn của đội phòng cháy chữa cháy ạ.” “Thì ra là vậy à.” Văn Khánh Quốc gật đầu, cúi xuống nhìn Bình An, ông mỉm cười “Xem ra thật là có duyên, thế mà giống nhau như đúc luôn.” Từ Lai vẫn luôn giữ nụ cười lịch sự, tất nhiên rồi, chó này do cô chọn mà, trung đoàn trưởng làm sao mà biết được chứ. “Phải rồi, nó tên là Bình An hả?” Văn Khánh Quốc hỏi. “Vâng.” Từ Lai gật nhẹ đầu, cúi xuống nhìn đúng lúc Bình An cũng nghếch lên nhìn cô. Từ Lai lén nháy mắt với nó rồi ngẩng lên nhìn Văn Khánh Quốc. Văn Khánh Quốc nở nụ cười “Bình an vui vẻ, một đời an lành, tên rất hay.” Kết thúc buổi thi. Tất cả huấn luyện viên và chó đều vượt qua bài kiểm tra. Từ nay họ đã chính thức trở thành một thành viên của đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt Du Giang. Văn Khánh Quốc và vài vị đứng cạnh cùng xem tờ kết quả Cận Thời Xuyên nộp lên, gật đầu hài lòng. Văn Khánh Quốc đứng ra đại diện phát biểu với mọi người “Đầu tiên, xin được chúc mừng các đồng chí chính thức gia nhập đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt, trong mắt tôi, biểu hiện của các đồng chí hôm nay cực kỳ xuất sắc…” Nội dung bài phát biểu bao gồm khen ngợi và trọng tâm công tác chính trong tương lai. Đối với những vị tân huấn luyện viên và các chú chó tìm kiếm cứu hộ, tương lai trước mắt đang còn dài, không thể không để tâm lắng nghe. Cuối cùng, trước khi đi, Văn Khánh Quốc gọi riêng Dương Dương ra. Vì Tiểu Hổ không theo kịp tiến độ nên không thể tham gia buổi thi ngày hôm nay. Sau này tất cả mọi người sẽ vào đại đội đặc biệt rồi, chỉ còn sót lại Dương Dương và Tiểu Hổ cũng là một vấn đề. Tuy đã tuyên bố giải tán nhưng mọi người vẫn nán lại chưa muốn đi. Cận Thời Xuyên nhìn về phía mọi người, anh bảo “Được rồi đấy, nên làm gì thì đi làm ngay đi, hai ngày nữa đến đại đội báo danh.” “Rõ.” Sau một tháng huấn luyện đặc biệt, các đội viên có hai ngày nghỉ phép. Chó được đưa về đại đội trước, ở đấy đã bố trí đầy đủ nhân viên chăm sóc. Có điều sắp phải xa chó của mình hai ngày, hơn nữa đây là lần đầu tiên nên tất cả mọi người không vội vã đi ngay mà còn nán lại dặn dò cẩn thận chú chó của mình. Chó là một loài vật rất hiểu tính người, bạn nói gì nó đều biết hết. Từ Lai cũng không nỡ xa Bình An. Cô nhíu mày nhìn sang Cận Thời Xuyên “Giờ em cực kỳ hối hận vì đã giao Bình An cho anh, hiện tại nó đã thuộc về quân đội rồi, chẳng thể mang đi được.” “Bình An trời sinh là để làm chó cảnh sát rồi, giờ không chịu cũng không được.” Cận Thời Xuyên không trêu ghẹo mà tử tế nói cho cô biết sự thật, không thể giở trò trẻ con ở đây. “Sau này muốn gặp Bình An cũng không dễ nữa rồi.” Từ Lai ngồi xổm xuống gãi cổ Bình An. Cu cậu thoải mái ra mặt. Cận Thời Xuyên cũng ngồi xổm xuống, thấy cô nàng thật sự không nỡ xa nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào nữa, Bình An đã vào quân đội, có tên trong danh sách biên chế, trừ phi xuất ngũ, không thì không thể. “Anh hứa với em, sau này nếu có nhớ Bình An thì đi tìm anh, anh sẽ dẫn em đi thăm nó.” Cận Thời Xuyên dịu dàng nhìn Từ Lai, cánh môi khẽ cong lên. Từ Lai thực lòng chỉ nói vậy thôi chứ cô nhận nuôi Bình An rồi huấn luyện nó chính là vì để nó thay Truy Phong làm bạn với anh mà, chỉ là giờ không nỡ chia tay, trong lòng thấy hơi buồn bã mà thôi. “Nói lời giữ lời nhé.” Từ Lai chìa bàn tay nhỏ bé về phía anh, “Ngoéo tay đi.” “Trẻ con, ngoéo tay gì.” Cận Thời Xuyên mặc dù chê bai nhưng vẫn ngoan ngoãn ngoắc ngón tay anh với ngón tay bé xíu của cô. Ngoéo tay xong, Từ Lai nhẹ nhàng ôm cổ Bình An, thì thầm nói với nó “Bình An bé bỏng, mày không được quên mẹ mày đâu đấy nhé!” Cận Thời Xuyên chẳng mấy khi mới được nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng, nũng nịu của Từ Lai, cảm thấy rất hay ho. Nhìn cô gái anh thích ôm cu cậu, trái tim anh bỗng được lấp đầy. Anh cực kỳ muốn được ôm lấy cả hai nhưng giờ thì chưa được. “Được rồi, nó còn có cha nó chăm mà.” Cận Thời Xuyên nói tỉnh khô. Từ Lai ngẩng ngay đầu lên nhìn Cận Thời Xuyên. “Biểu thị công khai chủ quyền hay là trêu em đấy hả?” Cận Thời Xuyên cười ngày càng tươi, anh chăm chú nhìn Từ Lai, yết hầu chuyển động lên xuống, giọng anh đầy vui vẻ “Là ghẹo em!” Mặt Từ Lai lập tức đỏ bừng. … Hôm nay phải rời doanh trại huấn luyện. Tất cả mọi người quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc, đến giờ sẽ có xe đến đón mọi người quay về thành phố. Từ Lai thu dọn xong xuôi mới nhận ra cái váy lần trước Cận Thời Xuyên cứ đòi giặt cho bằng được kia, đến giờ vẫn chưa trả cho cô. Thế là cô kéo toàn bộ hành lý xuống dưới tầng. Vừa xuống đến tầng một thì gặp ngay Cận Thời Xuyên đang đóng cửa. Anh chỉ đeo một cái ba lô quân đội đơn giản, gọn nhẹ. Cận Thời Xuyên nhìn sang cũng trông thấy Từ Lai. Anh đưa tay cầm va li trong tay cô rồi hỏi “Tất cả đây rồi à?” “Vâng.” Từ Lai gật đầu, để mặc Cận Thời Xuyên xách đồ giúp mình, mở miệng hỏi, “Phải rồi, cái váy của em hình như vẫn còn đang ở chỗ anh.” “Chất vải tệ quá, giặt hỏng mất rồi.” Cận Thời Xuyên đường hoàng đáp. Từ Lai nhìn bóng lưng Cận Thời Xuyên đi như gió, cô cười méo xẹo, đồ của thương hiệu nổi tiếng quốc tế mà anh chỉ giặt một cái liền hỏng ngay hả? Đùa đấy à? Cô chỉ nghĩ đến đó rồi vội đuổi theo cho kịp bước chân của Cận Thời Xuyên. Mọi người đều đã thu dọn xong hành lý, vừa mới lên xe. Ở trên xe, Giang Đường và mọi người đang hỏi chuyện xem thủ trưởng đã nói gì với Dương Dương. Dương Dương trả lời “Bảo tôi mai qua trung đoàn một chuyến.” “Không sao chứ?” Vương Tuấn hỏi. “Không sao đâu.” Dương Dương tỏ vẻ thờ ơ, cười với tất cả mọi người. Lưu Húc vỗ bả vai Dương Dương “Nhất định là không sao rồi, chúng ta còn phải kề vai chiến đấu nữa cơ mà.” “Tiểu đội trưởng nói đúng lắm.” Giang Đường gật đầu phụ họa. Mọi người cũng gật đầu theo. Dương Dương bỗng nhiên thấy mắt nhòe đi. Bọn họ thực sự là một đại gia đình, thật là ấm áp và cảm động. “Cảm ơn.” “Ối dào, đừng có khóc chứ!” “Khóc con khỉ, ông đây là đàn ông.” “Ha ha ha…” Cận Thời Xuyên và Từ Lai còn chưa lên xe đã nghe thấy tiếng cười nối nhau. Sau đó, hai người họ phát hiện trên xe chỉ còn trống một chiếc ghế đôi, giống như là được mọi người đặc biệt để dành lại cho hai người vậy. Từ Lai ngồi xuống trước, Cận Thời Xuyên ngồi xuống kế bên. Dáng người cao to của anh như một tấm bình phong bằng thịt che chở, bảo bọc cô, có cảm giác cực kỳ an toàn. Từ Lai nhoẻn miệng cười, lấy điện thoại ra, cắm tai nghe vào. Cùng lúc đó, chiếc xe cũng khởi động. Mọi người quay lại nhìn cảnh vật đang lùi xa. Mặc dù chỉ có một tháng ngắn ngủi nhưng giống như có một số thứ đã bị vứt bỏ tại đây và cũng có một số thứ đã thu hoạch được tại đây. Cái loại cảm giác này thật sự kỳ diệu. Cận Thời Xuyên cảm giác bên tai phải bị nhét thứ gì đó vào. Anh quay sang nhìn, Từ Lai nhét tai nghe cho anh, anh tự đưa tay ra cầm. Hai người ngồi ở hàng ghế đầu lén lút làm gì mọi người đều không thể thấy được. Cô đặt ngón trỏ lên miệng, “suỵt” một tiếng rồi cúi đầu bấm điện thoại. Anh liếc mắt nhìn những người khác. Hầu hết mọi người đều đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Trong xe cực kỳ yên tĩnh. Còn phải mất gần hai tiếng đồng hồ nữa mới vào được đến nội thành. Mọi người không có chuyện gì làm thì chẳng bằng đánh một giấc, tỉnh dậy đến nơi là vừa. Cận Thời Xuyên nhét lại tai nghe vào tai, giai điệu dịu dàng, giọng nữ cuốn hút chậm rãi vang lên theo tiếng nhạc, du dương lay động lòng người. “When the rain is blowing in your face “ “And the whole world is on your case “ “I could offer you a warm embrace “ “To make you feel my love “ “…” Bài hát phát được một nửa, Cận Thời Xuyên mới nghiêng đầu nhìn về phía Từ Lai. Em ấy đã nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ. Lông mi dài và cong như quạt hương bồ khẽ rung rung. Anh rụt rè để đầu cô tựa lên vai mình, cô cọ nhẹ một cái rồi thôi. Anh lại không nhịn được cong môi cười rồi cũng nhắm mắt lại. Bài hát trong tai nghe vẫn đang phát ngân nga hai câu cuối bài… “To make you feel my love “ “To make you feel my love “ Chú thích *Bài hát “Make you feel my love” của Adele *Quạt hương bồ *Thêm mấy hình ảnh về huấn luyện chó nghiệp vụ TRUYỆN GỐC PHIM CHIẾU SÁNG CHO EM TRẦN VỸ ĐÌNH - CHƯƠNG NHƯỢC NAM ĐÓNG CHÍNHThể loại Hiện đại, ngọt ngào, 1×1, HEMột câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã, khi trong đống đổ nát, nó lại nhận ra được mùi hương trên người cô, anh duỗi tay về phía cô, dường như cô đã thấy trước được mai này có một ngày.– Anh gả cho em nhé!– gian như hẹn, hây hây gió thổi, khoảng chừng mười năm, anh đến gặp cô lúc tươi đẹp nhất, nắm tay lần nữa, nghĩa là cả Thời Xuyên Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện?Từ Lai Muốn trở thành người xứng với Thời Xuyên Anh chỉ là một tên Lai Không, anh là người hùng của và đồng đội của anh là những anh hùng giữa thời bình, hy sinh bản thân vì bình yên của nhân dân và thành là người hùng của cô, cô là cuộc đời của gian như hẹn sẵn, năm tháng dần xóa câu chuyện ngọt ngào có tình cảm ôm ấp cũng có cả nhiệt huyết! Trong đống đổ nát, nó đã đánh hơi ra cô, anh duỗi tay về phía cô, dường như cô đã thấy trước được mai này có một ngày. – Anh gả cho em nhé! – Ừ. Thời gian như hẹn, hây hây gió thổi, khoảng chừng mười năm, anh đến gặp cô lúc tươi đẹp nhất, nắm tay lần nữa, nghĩa là cả đời. Cận Thời Xuyên Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện? Từ Lai Muốn trở thành người xứng với anh. Cận Thời Xuyên Anh chỉ là một tên lính. Từ Lai Không, anh là người hùng của em. Anh và đồng đội của anh là những anh hùng giữa thời bình, hy sinh bản thân vì bình yên của nhân dân và thành phố. Anh là người hùng của cô, cô là cuộc đời của anh. Thời gian như hẹn sẵn, năm tháng dần xóa nhòa. Một câu chuyện ngọt ngào có tình cảm ôm ấp cũng có cả nhiệt huyết! Lộ Bảo có chuyện muốn nói Mọi địa danh và tên người đều là hư cấu, xin miễn tham chiếu thực tế! *hây hây gió thổi nguyên văn là “thanh phong từ lai”, 1 vế của câu “Thanh phong từ lai, thủy ba bất hưng” trong bài phú Tiền Xích Bích của Tô Thức – Tô Đông Pha, được Phan Kế Bính dịch là “Hây hây gió mát, sóng lặng như tờ”. Nguồn thivien. Ở đây tác giả chơi chữ với tên nữ chính cũng là Từ Lai. *** Tối trước hôm đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn, đáng lẽ Cận Thời Xuyên sẽ xin nghỉ phép để về nhưng lại bất ngờ có còi báo động, thế là anh liền đi theo xe cứu hỏa luôn. Trên đường đi, anh nhắn tin báo rõ lại tình hình cho Từ Lai biết. Từ Lai dặn anh đừng phân tâm, chú ý an toàn, chuyện đi lĩnh giấy không có gì phải vội. Sáng hôm sau, xong nhiệm vụ quay về đơn vị, xe vừa mới vào ga-ra, còn chưa kịp xuống, nhìn qua kính chắn gió đã trông thấy cụ Cận Học Nghĩa đứng chờ sẵn, đứng bên cạnh cụ là Văn Khánh Quốc và Lục Phương Kỳ không biết đã chờ từ lúc nào. Lục Phương Kỳ ra sức nháy mắt ra hiệu cho anh ta nhưng Cận Thời Xuyên không đoán được ý, nhảy xuống xe, chạy đến chỗ cụ Cận Học Nghĩa chào hỏi “Ông nội sao lại đến đây thế ạ?” Cụ Cận Học Nghĩa trông thấy Cận Thời Xuyên bụi bặm đen sì từ đầu đến chân thì tức mình không biết nói sao cho bớt tức, vung luôn cái gậy chống lên đánh, vừa đánh vừa quát “Đi cứu hỏa này, cứu hỏa này, làm như đội phòng cháy chữa cháy thiếu mày thì không làm được gì không bằng. Mày không đi thì không ai dám đi cứu hỏa có phải không hả? Cái ngày này rồi mà còn muốn người ta phải lo lắng cho mày hả, thằng quỷ, mày làm ông tức chết mất…” ... Mời các bạn đón đọc Thời Gian Như Hẹn của tác giả Tiểu Lộ. Ăn xong cơm là giờ nghỉ trưa. Lưu Húc và các đội viên quay về ký túc. Từ Lai đi theo Cận Thời Xuyên chắp tay sau lưng giống như là tản bộ sau bữa cơm. “Em đi theo anh làm gì?” Cận Thời Xuyên phát hiện mình đi đến đâu con bé này cũng đi theo tới đó, dứt khoát đứng luôn lại, “Giờ là thời gian nghỉ trưa.” “Ăn no quá, đi tản bộ một chút.” Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên, mặt trời sau mười hai giờ trưa gay gắt, đôi mắt Từ Lai cong thành hình trăng lưỡi liềm, vẫn đẹp như thường. Cận Thời Xuyên nhìn vóc người nhỏ bé của Từ Lai, thầm hừ trong lòng, vừa rồi ăn ít như mèo ấy. “Vậy em cứ từ từ tản bộ đi nhé.” Cận Thời Xuyên bỏ đi. Từ Lai nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông, lén lút bám theo. Cận Thời Xuyên trèo lên lưng núi, đứng thẳng người, phong thái đĩnh đạc, cây hòe già bên cạnh khẽ đưa theo gió, dịu dàng che đi ánh mặt trời. Anh phóng mắt nhìn ra xa. Những tòa nhà cao tầng đứng sừng sững chen vào nhau khác biệt hoàn toàn với phía bên này. Anh rút bao thuốc lá ra, đập đập mấy cái trên tay, rút một điếu ngậm vào miệng, móc một bao diêm ra, rút một que diêm rồi đóng hộp lại. Đầu diêm quẹt nhẹ lên vỏ bao, lửa bùng cháy. Anh khum tay lại, đầu diêm chạm vào đầu điếu thuốc, đốm lửa nhỏ được truyền lại cho nó. Anh vẫy tay dập tắt que diêm rồi ném nó xuống núi. Từ Lai đứng ở một chỗ không xa ngắm nhìn bóng lưng có phần cô quạnh của anh, thờ dài rồi quay người định đi. “Ra đây.” Cận Thời Xuyên quát. Từ Lai mím môi quay người lại, đi đến chỗ Cận Thời Xuyên. Trong phút bối rối không biết phải nói gì, cô cứ đứng lặng lẽ như vậy bên cạnh xem anh hút từng hơi thuốc. “Sao em biết chuyện của Truy Phong vậy?” Cận Thời Xuyên nhả thêm một hơi thuốc rồi mới mở lời hỏi Từ Lai. “Hỏi thăm ạ.” Chuyện cũng tình cờ. Trước đây Từ Thừa Vận có một người bạn làm Tham mưu trung đoàn phòng cháy chữa cháy tại Du Giang, trong lúc ngồi hàn huyên với nhau có nhắc đến chú chó anh hùng Truy Phong đồng thời nhắc đến huấn luyện viên của Truy Phong, nghe nói khi đó Cận Thời Xuyên chịu đả kích rất lớn. Cô muốn đi tìm anh nhưng người đã rời khỏi Du Giang. Sau này, cô sợ Cận Thời Xuyên không có thời gian đi thăm Truy Phong nên thanh minh hằng năm đều trở về đi ra mộ, nhưng lần nào đi cũng thấy ở đó đã có một bó cỏ đuôi chó. Cô biết là anh đã đến thăm rồi. Cận Thời Xuyên dập tắt điếu thuốc, không hỏi kỹ thêm, quay lại gọi “Đi thôi.” Từ Lai gật đầu. Cô đoán ở nơi nay hẳn cất giữ rất nhiều kỷ niệm về Truy Phong, anh không nói thì cô sẽ không hỏi. “Mặc dù người ta nói, sau khi ăn xong, hút một điếu thuốc, sướng tựa thần tiên, có điều bác sĩ thì bảo là sau khi ăn xong, hút một điếu thuốc, hại hơn bình thường gấp chục lần, nói chi vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn.” “Lúc em không nói chuyện đáng yêu hơn đấy.” “Ồ, anh nói em đáng yêu hả?” “Có hả?” “Có ạ!” “…” Hai người lại bắt đầu một tràng đấu khẩu mới. Buổi chiều, cả đội tập hợp, Cận Thời Xuyên và Từ Lai đứng trước mặt mọi người, bắt đầu nội dung huấn luyện buổi chiều. Cận Thời Xuyên nhìn một lượt các huấn luyện viên mới đứng chỉnh tề rồi mới nói “Có biết tại sao tôi bảo các đồng chí quét dọn chuồng chó không?” “Báo cáo.” Diệp Hoài Vĩ lên tiếng. “Nói đi.” “Vì muốn chúng tôi yêu ai yêu cả đường đi ạ.” Có người cong khóe môi nhưng không ai dám cười thành tiếng. Từ Lai không nhịn được, lẽn cúi đầu, vành mũ che khuất mặt, chỉ có thể thấy đôi vai cô rung rung. ” Yêu ai yêu cả đường đi, đồng chí cho là đang hẹn hò à.” Cận Thời Xuyên quét mắt nhìn một lượt, không ai dám lỗ mãng cười nữa. “Báo cáo.” Bàng Hâm có ý kiến. “Nói đi.” “Chúng ta là huấn luyện viên, phải hiểu rõ hoàn cảnh sống của chó tìm kiếm cứu nạn ạ.” Cận Thời Xuyên nhìn Bàng Hâm, coi như anh ta nói đúng “Điều kiện sinh hoạt của chó tìm kiếm cứu nạn ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe thể xác và tinh thần của nó. Các đồng chí làm huấn luyện viên, mỗi ngày bắt buộc phải quét dọn chuồng chó của mình. Sau này, không cần tôi nhắc lại nữa, mọi người phải tự giác, chủ động quét dọn chuồng chó hằng ngày.” “Rõ.” Mọi người đồng thanh hô. “Thế không phải là làm anh lính chăn nuôi à? Nói dễ nghe quá.” Có người lén làu bàu. Cứ tưởng không bị ai nghe thấy, không ngờ sắc mặt Cận Thời Xuyên lập tức nghiêm lại “Dương Dương, đồng chí vừa mới nói gì?” “Báo cáo.” Dương Dương nhìn ngược lại Cận Thời Xuyên, cuối cùng vì cái nhìn quá sắc bén của đối phương mà giọng nói bé lại, “Không có gì ạ.” Cận Thời Xuyên đi đến trước mặt Dương Dương. Trong đội, Dương Dương so với các đội viên khác thì là người xuất chúng, đầu cao ngang đầu Cận Thời Xuyên, chỉ khác là vẻ ngoài thư sinh hơn hẳn. Vì trùng tên với diễn viên Dương Dương nên hay được đùa là Dương Dương của ngành phòng cháy chữa cháy. “Dương Dương, cao thủ máy tính, giải Ba cuộc thi ACM, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của trung đoàn.” Cận Thời Xuyên nhìn chằm chằm Dương Dương, “Cậu, không phải do tôi chọn vào, cho nên, nếu cậu xem thường công tác huấn luyện viên, hoặc là cảm thấy người tài giỏi không được trọng dụng, tôi cho cậu một cơ hội, lập tức cút ngay cho tôi.” Những người đứng ở đây hầu như đều từng được nghe danh đội trưởng Cận, người bị gọi là huấn luyện viên ma quỷ. Những lính mới từng được anh dẫn dắt đều phải trầy vi tróc vảy mới ở lại được đội, nhưng thực tế cũng chứng minh, những người lính dưới quyền Cận Thời Xuyên không có ai là người kém cỏi. Các đội viên được chọn trở thành huấn luyện viên ở đây, mỗi người đến từ một đại đội khác nhau, đều là những tay lính mũi nhọn. Nên biết, có thể trở thành đội viên đại đội đặc biệt, không ưu tú thì nhất định không thể. “Nói đi.” Cận Thời Xuyên to tiếng, rõ ràng không phải cáu giận nhưng những người đứng nghe vẫn căng thẳng, tim đập bùm bùm. Đến cả Từ Lai đã quen nói cười trêu ghẹo Cận Thời Xuyên, giờ cũng không dám hó hé, nghiêm chỉnh đứng tại chỗ, xem như đã ý thức được thế nào là thật sự nghiêm túc. “Báo cáo, tôi không đi.” Dương Dương đáp. Cận Thời Xuyên nhìn cậu ta thêm một lần rồi quay sang nói với những người khác “Còn ai muốn đi nữa không?” “Không ạ.” Cả tốp đàn ông đứng dưới cái nắng chói chang, ngẩng đầu ưỡn ngực đáp. “Được, giờ đi chuồng chó.” Cận Thời Xuyên ra lệnh. Mỗi chuồng chó đều được đánh số, dưới bảng số là thông tin tên, giới tính, tuổi, giống của con chó tìm kiếm cứu nạn đó. Có điều, sáng nay, các huấn luyện viên mới đều tập trung vào việc quét dọn cho nên hầu như đều bỏ qua điểm này. Hiện giờ, tất cả mọi người đứng xếp hàng, quay lưng lại phía chuồng chó, đối mặt với Cận Thời Xuyên, bắt đầu học thuộc lòng. “Ai trước?” “Báo cáo, tôi trước.” Dương Dương mới bị mất mặt trước Cận Thời Xuyên nên giờ muốn gỡ lại. Cận Thời Xuyên gật đầu “Nói đi.” “Tiểu Hổ, giống chó săn Labrador, 1 tuổi, chó đực.” Dương Dương có trí nhớ bẩm sinh rất tuyệt vời, gần như chỉ nhìn một lần là nhớ, huống chi lúc anh ta lại đây đã thấy trong chuồng chó có một con Labrador. Cận Thời Xuyên gật đầu “Chính xác.” “Báo cáo đội trưởng, chó của tôi tên là Đa Đa, giống Newfoundland, một tuổi hai tháng, chó cái.” Lưu Húc là người thứ hai trả lời. Cận Thời Xuyên gọi tên “Vương Tuấn.” Vương Tuấn giật mình, đứng nghiêm, trả lời “Báo cáo đội trưởng, tôi không chú ý.” “Sau khi kết thúc buổi huấn luyện, cõng vật nặng, chạy mười ki lô mét, bao giờ chạy xong thì lúc đó mới được ăn cơm.” “Rõ.” “Tiếp, Giang Đường.” “…” Cuối cùng, trong mười hai người, chỉ có bốn người trả lời được đầy đủ, chính xác các thông tin, còn lại đều không đạt. Học thuộc lòng xong, Cận Thời Xuyên phát dây dắt chó cho mọi người, yêu cầu dắt chó ra thao trường tập hợp, việc này cũng khá là rắc rối. Chó béc-giê Malinois Bỉ hay chó béc-giê Côn Minh không thể so với những con Labrador, Golden Retriever dễ thương, chúng nó có sự dũng mãnh, hung hãn bẩm sinh. Cho nên một vài đồng chí bị phân cho giống chó này không khỏi càu nhàu điếc tai, những người khác đều mặc kệ anh ta. Cũng có người cắm đầu lôi đi, hai bên co kéo với nhau, người còn trẻ con hơn chó. Người thông minh thì biết dùng gì đó để dụ nó. Cuối cùng, nhờ sự giúp sức của Từ Lai, sau nửa giờ, mọi người đều đã đưa được chó của mình ra sân huấn luyện. Cận Thời Xuyên và Bình An đứng trên bãi cỏ chờ, thỉnh thoảng lại xem đồng hồ, vẻ mặt rất khó đoán. Cả đội tập hợp. Có con không chịu ngoan ngoãn đứng bên cạnh, muốn chạy đi, có con thì sán lại chỗ con kia, hít hít ngửi ngửi. Chỉ có Bình An là ngồi ngay ngắn bên cạnh Cận Thời Xuyên, tỏ ra hết sức kiêu ngạo. Từ Lai càng nhìn càng buồn cười, Bình An bé bỏng ơi, mày là nhỏ tuổi nhất đó, đắc ý cái quỷ gì thế! “Bài học đầu tiên là huấn luyện cơ bản ngồi, nằm, đứng, giơ chân, gọi là huấn luyện tính phục tùng. Giờ tôi sẽ làm mẫu cho mọi người xem.” Cận Thời Xuyên tháo dây đeo cổ cho Bình An, đi đến đứng đối diện với nó ra hiệu lệnh. Từ Lai đứng một bên xem, khuôn mặt tươi cười, cho dù thế nào, cô mong rằng Bình An sẽ hóa giải được hết những vướng mắc trong lòng Cận Thời Xuyên. Chú thích *cõng vật nặng chạy 10km Đây là cái ba lô phải cõng này, đủ ác. *ACM ACM International Collegiate Programming Contest là cuộc thi lập trình quốc tế lâu đời và danh giá nhất dành cho sinh viên các trường đại học và cao đẳng trên toàn cầu. Đây là một cơ hội cho sinh viên các trường đại học và cao đẳng thể hiện và rèn luyện các kỹ năng giải quyết vấn đề và lập trình. Nga đã 6 năm liên tiếp 2012-2017 có đội dành giải nhất cuộc thi này. Trung Quốc cũng từng 4 lần có đại diện vô địch các năm 2002, 2005, 2010, 2011. Nguồn Wikipedia. *Các giống chó Labrador, Newfoundland, Malinois hay béc-giê Mõm đen, Golden Retriever, chó Côn Minh mọi người tự tìm thông tin chi tiết từng giống nhé. Chó Côn Minh là giống chó được sử dụng rộng rãi và phổ biến nhất trong quân đội và cảnh sát Trung Quốc hiện nay. Chó Côn Minh Golden Retriever Malinois Malinois Labrador Newfoundland THỜI GIAN NHƯ HẸNTác giả Tiểu LộThể loại Hiện đại, lính cứu hỏa, tình yêu hẹn ước, nhẹ nhàng, sạch sủng, dài 80 chương + NTTình trạng Hoàn edit-“Thời gian như hẹn” là một câu chuyện nhẹ nhàng, kể về chuyện tình cảm của một anh lính cứu hỏa và cô gái của 18 tuổi, trong một trận động đất ở vùng núi Dương Xuyên, anh lính cứu hỏa Cận Thời Xuyên cùng chú chó tìm kiếm cứu hộ Truy Phong của mình, tìm thấy một cô bé vị vùi trong đống đổ nát. Cô bé ấy là Từ Lai, 15 thảm cảnh đến từ thiên tai ấy, người người mất con, nhà nhà mất của. Ngay từ lúc nhìn thấy hình ảnh Cận Thời Xuyên đưa bàn tay to rộng về phía mình, Từ Lai đã biết, đời này của mình, chỉ có thể nắm chặt tay anh ấy mà nỗi đau mất mẹ và căm phẫn đối với cha, Từ Lai nghẹn ngào“Cận đại ca, anh có thể mang em theo không?”“Không thể.”“Vậy chúng ta có thể ước hẹn không?”“Ừ”.Một cái gật đầu, đợi chờ 10 năm. Có lẽ đối với Cận Thời Xuyên, những cuộc gặp gỡ như vậy đã quá nhiều, một câu “ừ” của anh, anh nghĩ người ta cũng mau chóng quên thôi. Thế nhưng, cô bé ấy lại nhớ. Vì nhớ rõ, cho nên sau 10 năm cố gắng học hành như anh căn dặn, cô bé lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, xinh tươi, trưởng thay, anh lại không nhớ. 10 năm của cô khác với 10 năm của anh. Trong khi cô phấn đấu để đến gần anh hơn, thì anh vẫn mải mê với công việc của một người lính tuyến đầu. Ở đâu có hiểm nguy, sẽ có anh ở đó. Hăng say lao động với lý tưởng của mình, anh đã bỏ quên cả chuyện tình cảm của bản thân. Cho nên mới nói, Từ Lai cảm thấy may mắn đến thế gặp lại, anh không nhận ra cô. Từ Lai cũng không buồn. Bởi vì từ một cô bé 15 tuổi trở thành một cô gái 25 tuổi xinh đẹp đầy sức sống, không phải ai cũng có thể nhận Thời Xuyên không nhớ, vậy thì cô sẽ nhắc anh. Thế nên, hết lần này đến lần khác, Từ Lai tìm kiếm cơ hội đến gần anh, cho dù những cơ hội đó, lần nào cũng vô cùng nguy hiểm. Vì anh là lính cứu hỏa, cho nên muốn gặp được anh cũng chỉ có thể xông vào những nơi như vậy mà rồi cuối cùng, Từ Lai cũng đạt được ước nguyện. Cận Thời Xuyên đã nhớ ra cô là ai, thông qua… một con chó. Vâng, chính xác là như vậy. Bởi vì trước kia khi gặp Cận Thời Xuyên, là anh cùng với con chó Truy Phong đã cứu cô. Sau đó trong một lần cứu nạn, Truy Phong vì cứu anh nên đã hy sinh. Vì vậy, Cận Thời Xuyên luôn tự trách và cũng không muốn huấn luyện chó nữa, anh không muốn có thêm bất cứ một Truy Phong nào vậy mà, Từ Lai đến, mang cho anh một con chó Bình An, giống Truy Phong của anh như đúc. Lúc đó anh mới biết, cô gái xinh đẹp này, chính là cô bé anh đã từng cứu cách đây 10 năm. Và anh cũng biết, chỉ bằng một lời nói bâng quơ của anh khi ấy, cô bé năm xưa đã kiên định một lòng, giữ anh trong trái tim non nớt ấy, cho đến tận bây không cảm động là nói dối, nhưng Cận Thời Xuyên cũng không đến mức vội cho rằng đây là một điều may mắn. Bởi vì anh nghĩ, cô bé ấy chỉ là cảm giác mang ơn anh mà thôi và anh với công việc đầy hiểm nguy như thế này, cũng không đủ tư cách mang lại cuộc sống bình yên cho bất cứ cô gái nào nhưng, Từ Lai mạnh mẽ tuyên bố, không phải là hàm ơn, mà đã trở thành chấp niệm. Đời này không phải anh, thì sẽ không thể là ai khác. Cô dùng 10 năm trưởng thành của mình để xây dựng một nền tảng vững chắc, không ngại khó khăn tạo thành một chiếc cầu nối giữa hai người. Trong những năm ra nước ngoài học tập, cô không ngại mình là con gái, lại chọn ngành động vật học, tham gia vào công tác cứu trợ của các tổ chức lớn. Cô không ngại mình chân yếu tay mềm, chọn làm huấn luyện viên cho những chú chó to lớn, chỉ để mang về cho anh một dũng khí đối không ngại anh nhìn cô với ánh mắt khác, đối diện với anh khẳng định một câu “Em sẽ theo đuổi anh!”Yêu, chính là như vậy. Yêu một người lính cứu hỏa như như anh, cần phải dũng cảm như tất nhiên, một thanh niên mạnh mẽ bá đạo như Cận Thời Xuyên đâu thể nào để mang tiếng bị con gái theo đuổi. Thế nên, khi phát hiện ra mình cũng có tình cảm với cô bé ấy, anh đã lật ngược tình thế, từng bước đưa con gái nhà người ta về chiếm làm của chuyện thật sự rất nhẹ nhàng, cũng là đề tài cứu hỏa, cũng là những hiểm nguy trong nghề nghiệp, nhưng không góc cạnh. Có lẽ vì sợ người đọc quá đau lòng, cho nên tác giả không tả quá sâu vào những thảm cảnh ấy, mà thay vào đó, là những điểm nhấn khác. Ví dụ, sự hài hước lạc quan của những người lính tận trung với lý tưởng, sự thông minh tài giỏi của những chú chó dũng cảm, hay là những mẩu chuyện tình cảm bên lề của dàn nhân vật phụ... Tất cả đều được khắc họa đầy đủ, tuy có hơi nâng tông màu hồng lên một chút, nhưng chuyện tình cảm mà, có thể vui được bao nhiêu thì cứ vui bấy nhiêu thôi, không cần phải quá khắt khe với bản thân.“Lính cứu hỏa đi dập lửa nhưng ngọn lửa trong lòng phải luôn luôn bùng cháy.”Riêng tình cảm của Cận Thời Xuyên và Từ Lai, giống như tên gọi “Thời gian như hẹn”, chính là lời ước hẹn 10 năm. Tuy ban đầu chỉ xuất phát từ một phía, nhưng sau khi xác nhận đối phương rồi, thì phần còn lại chính là một hũ mật. Mặc dù cách kể chuyện của tác giả có đôi chút trẻ con và mang hơi hướng hài hước với những câu nói “thần thánh” của giới trẻ bây giờ, nhưng nhìn một cách tổng thể, tình yêu của họ vẫn mang lại rất nhiều ý Lai gặp Cận Thời Xuyên năm cô 15 tuổi, và sau lời ước hẹn với anh thì chăm chỉ học hành để thực hiện lời hẹn ước đó. Cận Thời Xuyên vì trách nhiệm công việc, không muốn làm dở dang cuộc đời của một cô gái tốt, nhưng nếu như người đó sẵn sàng làm hậu phương vững chắc cho anh, thì anh nhất định sẽ không phụ lòng cô ấy.“Thích anh đến vậy à?”"Thích ạ, cực kỳ thích.”“Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện?”“Muốn trở thành người xứng với anh.”Cho nên, yêu sớm hay muộn không quan trọng, quan trọng là mình đã phấn đấu vì tình yêu đó như thế nào. Ai yêu ai trước không quan trọng, quan trọng là một khi đã xác định tình cảm, thì nhất định phải đầu bạc răng " Trích dẫn từ truyệnReview by Lâm TầnBìa Lam Tần*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban

thời gian như hẹn