Si Tình chán nản Nhất là câu chuyện của các con tín đồ đáng thương… Đó là một trong Lâm Thanh Dật rơi vào cảnh tình yêu cấm kị với người bọn ông đã tất cả gia đình, anh ta là thầy giáo nhưng lại sa vấp ngã trong tình thương với phụ huynh học sinh của mình. Si Tình Nhàm Chán Nhất - (Chương 2) - Tác giả Đỉnh Nhi Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Si Tình Nhàm Chán Nhất audio, Mới Cập Nhật: Chương 0083 Phiên ngoại 4 - Tôi gửi nhân gian tuyết đầy đầu, Tên gốc: Si tình tối vô liêu,Số chương: 79 chương chính văn + 4 chương ngoại truyện,Biên tập: Christine,Đọc+Sửa lỗi: Mèo Xù, MP,Ngươi có tội, nguyên tội* của ngư SI TÌNH NHÀM CHÁN. Tác giả: Đỉnh Nhi. Số chương: 79 chương thơm chủ yếu văn + 4 cmùi hương nước ngoài truyện. Thể loại: Đam mỹ, tân tiến, ngược luyến tình thâm nám, hiện nay phía, BE. Bạn đang xem: Si tình nhàm chán nhất review. Nhân thứ chính: Hứa Gia Dương x Chu Minh Khải. Văn uống án: Si Tình Nhàm Chán Nhất Chương 1: Chu Minh Khải, tôi chết rồi Tôi nghe thấy tiếng nổ vang rền khi đoàn tàu chạy qua, sắc bén chói tai. Ngay tiếp theo là một đoạn trống rỗng ngắn ngủi. Tôi không nhìn thấy, không nghe thấy, cũng không cảm nhận thấy bất cứ thứ gì. Sau đó không biết bao lâu, tôi nghe được tiếng xương sọ mình vỡ nứt. cash. Tác giả Thể loại Đam MỹNguồn thái FullSố chương 83Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Tên gốc Si tình tối vô liêuSố chương 79 chương chính văn + 4 chương ngoại truyệnBiên tập ChristineĐọc+Sửa lỗi Mèo Xù, MPNgươi có tội, nguyên tội* của ngươi là để vuột mất người đó.*Nguyên tội Đạo Cơ đốc cho rằng mọi người sinh ra đã mang tội. Tội lỗi bẩm này bắt nguồn từ thủy tổ loài người là Adam và Eva, vi phạm ước định với Thượng đế, ăn trái cấm trong vườn Eden. Vì có tội nên mới có nhận tội hối lỗi trong đạo Cơ đốc Baidu, Wiki.Nội dung nhãn mác Cường cường, tình hữu độc chung, ngược luyến tình thâm, lề sách tình caTìm tòi chữ mấu chốt Vai chính Hứa Gia Dương, Chu Minh Khải ┃ vai phụ Lâm Thanh Dật, Lục Tư Nặc, Hứa Viễn Sơn ┃ cái khác Hứa Gia Dương, Chu Minh KhảiTag của editor hiện đại, ngược, SE/BE. đơn giản vậy thôi ★★/*Lề sách tình ca là một tag của Tấn Giang, chỉ tình yêu khó được thế tục chấp nhận, giống incest hoặc đam mỹ, bách hợp, loại tình yêu người bình thường khó lý giải, có tag này thường là truyện hiện thực Bản edit chỉ đảm bảo 60-70% nội Tình Nhàm Chán NhấtTác giả Đỉnh NhiThể loại Đam MỹNguồn thái FullSố chương 83Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Tên gốc Si tình tối vô liêuSố chương 79 chương chính văn + 4 chương ngoại truyệnBiên tập ChristineĐọc+Sửa lỗi Mèo Xù, MPNgươi có tội, nguyên tội* của ngươi là để vuột mất người đó.*Nguyên tội Đạo Cơ đốc cho rằng mọi người sinh ra đã mang tội. Tội lỗi bẩm... sinh này bắt nguồn từ thủy tổ loài người là Adam và Eva, vi phạm ước định với Thượng đế, ăn trái cấm trong vườn Eden. Vì có tội nên mới có nhận tội hối lỗi trong đạo Cơ đốc Baidu, Wiki.Nội dung nhãn mác Cường cường, tình hữu độc chung, ngược luyến tình thâm, lề sách tình caTìm tòi chữ mấu chốt Vai chính Hứa Gia Dương, Chu Minh Khải ┃ vai phụ Lâm Thanh Dật, Lục Tư Nặc, Hứa Viễn Sơn ┃ cái khác Hứa Gia Dương, Chu Minh KhảiTag của editor hiện đại, ngược, SE/BE. đơn giản vậy thôi ★★/*Lề sách tình ca là một tag của Tấn Giang, chỉ tình yêu khó được thế tục chấp nhận, giống incest hoặc đam mỹ, bách hợp, loại tình yêu người bình thường khó lý giải, có tag này thường là truyện hiện thực Bản edit chỉ đảm bảo 60-70% nội dung. Danh sách chươngChương 1 Chu Minh Khải, tôi chết rồiChương 2 Trên thế giới, rốt cuộc không còn kẻ ngốc tên Hứa Gia DươngChương 3 Hóa ra, chết đi không hẳn tất cả đều trống rỗngChương 4 Hắn là Chu Minh KhảiChương 5 Tôi là Hứa Gia DươngChương 6 Thế giới tươi đẹp như vậy, lại không liên quan đến Hứa Gia DươngChương 7 Vương mập gầy nhaChương 8 Một sự yêu thích như vậyChương 9 Bạn đã từng là thiếu niênChương 10 Phô trương là biểu tượng của thanh xuânChương 11 Những năm tháng thi cử ấyChương 12 Bạn từng mấy lần thi được vị trí đầuChương 13 Những năm tháng ấy của chúng taChương 14 Thời gian ơi thời gianChương 15 Thời điểm có tuyết đầu mùa thì bạn nhớ tới aiChương 16 Trong lòng bạn từng rơi xuống mấy đợt tuyết lớn?Chương 17 Những việc bạn không có cách nào tham dựChương 18 Không là của bạn, thì sẽ không là của bạnChương 19 Không muốn thấy hắn sống tốt, cũng không muốn thấy hắn sống không tốtChương 20 Những năm tháng ấyChương 21 Những năm tháng ấy, những người đóChương 22 Bạn đã từng yêu aiChương 23 Alexander đệ nhịChương 24 Gặp mặt Hứa Viễn Sơn lần nữaChương 25 Gặp mặt Hứa Viễn Sơn lần nữa 2Chương 26 Không thể chờ đợi được, rất muốn gặp người kiaChương 27 Sóng gió về tên biến thái ẩn hiện nơi thành phố nhỏChương 28 Sóng gió về tên biến thái ẩn hiện nơi thành phố nhỏ 2Chương 29 Sóng gió về tên biến thái ẩn hiện nơi thành phố nhỏ 3Chương 30 Sóng gió về tên biến thái ẩn hiện nơi thành phố nhỏ trôi quaChương 31 Phù sinh nhược mộngChương 32 Cô đơn nhất chính là không thể giữ lại ái tìnhTruyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem...Gợi ý truyện *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để nghe thấy tiếng nổ vang rền khi đoàn tàu chạy qua, sắc bén chói tai. Ngay tiếp theo là một đoạn trống rỗng ngắn ngủi. Tôi không nhìn thấy, không nghe thấy, cũng không cảm nhận thấy bất cứ thứ gì. Sau đó không biết bao lâu, tôi nghe được tiếng xương sọ mình vỡ đời thuộc về Hứa Gia Dương đã hạ màn như bánh thời gian vẫn đang chuyển động. Thế giới của tôi là một mảnh mênh mông trắng xóa. Tất cả đều không tồn tại, tựa như một ảo cảnh, không có thứ gì, cũng chẳng thể nắm bắt được thứ biết đã qua bao lâu, tôi đột nhiên nghe thấy được thanh âm huyên náo từ đám thể của tôi lơ lửng phía trên đường ray, nhìn thấy không ít người quần chúng vây xem, phóng viên phỏng vấn, thợ chụp ảnh, cùng với Vương mập đỏ khi tự sát, tôi gửi tin nhắn cho Vương mập, nói cho cậu biết mật mã thẻ ngân hàng của mình. Tuy rằng bên trong chỉ có mấy ngàn đồng, nhưng đó là tấm lòng cuối cùng của tôi dành cho người bạn duy nhất chợt muốn đi tới bên Vương mập, thì phát hiện mình đang trôi nổi trong trời đất. Lúc này tôi mới kịp nhận ra, tôi đã vậy, tôi, Hứa Gia Dương, đã trên đường ray chạy về Liễu nát cơ thể mình, muốn bớt đi hậu thế giới này, tôi cô độc. Chỉ có một người cha trên danh nghĩa luôn nóng lòng muốn tôi chết. Có lẽ thời điểm nghe đến tin Hứa Gia Dương nằm đường ray tự sát, ông sẽ rất vui vẻ, dù sao mong chờ cũng đã nhiều năm như vậy. Tôi không có bạn bè gì. Toàn bộ ba năm cuối cùng của cuộc đời đều dành cho Chu Minh Khải, chẳng có vòng xã giao cá nhân. Người bạn duy nhất chính là Vương mập. Chắc cậu sẽ vì tôi mà khổ sở một thời gian, sau đó đề cập đến một người tên Hứa Gia Dương đầu đất thì sẽ thổn thức trong chốc lát, rồi không còn gì cho là như không biết tại sao linh hồn của mình còn có ý thức. Hóa ra, trên thế giới này thật sự có việc quái lực loạn thần. Quả nhiên phải là người đã chết mới có thể biết đượcTôi nhìn đường ray kia, ngay cả vết máu cũng không thấy. Súng nước cao áp tẩy rửa, tro cặn đều được dọn dẹp sạch sẽ. Rất khó để nhìn ra, mấy giờ trước nơi này đã mai táng một sinh chậm rãi tới gần mặt đất, dù sao thì việc luôn trôi bồng bềnh giữa không trung cũng mang một cảm giác là không biết mình nên đi đâu. Tôi thậm chí không biết làm cách nào đến thiên đường hoặc địa ngục, cũng không biết có chuyện đầu thai luân hồi hay không. Tôi chỉ biết rằng, tôi hiện tại là một con quỷ mờ nhìn những phóng viên kia, nghĩ, chắc ngày mai sẽ có tin tức thanh niên thiểu năng trí tuệ mất mạng nơi đường ray. Có khi còn có không ít người bình luận rằng, khả năng và tâm lý chịu đựng của thanh niên thời nay không tốt, rồi tiện thể than thở một chút về cạnh tranh kịch liệt tàn nhẫn trong xã hội bây không biết mình nên đi chỗ nào. Trong đám người, tôi chỉ quen mỗi Vương dáng muốn khóc nhưng cố nín của cậu, đến tôi cũng không nhìn nổi. Chỉ thấy cậu đột nhiên chạy tới, quỳ gối bên đường ray, vừa khóc vừa mắng.“Mẹ nó, Hứa Gia Dương anh chính là đồ nhát gan! Vì một Chu Minh Khải, đáng giá không?”“Anh nợ ông đây mấy ngàn đồng kia sao?”**Đoạn này trong bản raw là ngược lại, đại khái là “ông đây nợ anh mấy ngàn đồng tiền kia sao”. Nhưng thực tế là Hứa Gia Dương chuyển tiền cho Vương mập, nên Vương mập đáng ra nên hỏi là, Hứa Gia Dương nợ cậu hay sao mà trả tiền. Do đó, editor mạn phép đổi lại cho hợp hoàn cảnh.“Sao anh không đổi kiểu chết khác, giữ lại chút nội tạng để cứu người có phải tốt hơn không?”“Anh làm sao… lại…”“…”Lời của Vương mập thật sự là đã đánh thức tôi. Đúng đấy, nếu muốn chết thì giữ lại chút nội tạng để cứu người có phải tốt hơn không? Thế nhưng, thời điểm ấy tôi chỉ một lòng muốn chết, cũng không suy xét đến cách chết tử nhiên, chuyện như tự sát cần cân nhắc chu thấy Vương mập khóc thành như vậy bèn tới gần cậu. Tôi nhìn đỉnh đầu gần như sắp trọc của cậu rồi nghĩ, may mắn Vương mập có trí nhớ cực kém, chỉ cần cho cậu thời gian, cậu sẽ quên kẻ nhát gan tên Hứa Gia nhìn Vương mập đến chạng vạng mới rời khỏi trạm xe biết, làm quỷ lại đi bám theo bạn bè duy nhất của mình thì không đạo nghĩa cho lắm. Nhưng tôi thật sự không tìm được nơi để đi, không thể làm gì khác hơn là cùng Vương mập trở về nhà vừa về liền lấy rượu trong tủ lạnh ra, một bên uống rượu một bên khóc lóc mắng tôi, càng mắng càng khó nghe, không hề nghĩ tới việc người chết là lớn đây bị mắng còn chưa nói gì, cậu ngược lại, lại tự mình nhìn Vương mập ôm bình rượu ngủ thiếp đi, nhàm chán ngắm mấy bình rượu trên mặt đất. Mặc dù tôi rất muốn chuyển cậu lên giường, song lúc chạm tới thân thể cậu thì lại trực tiếp xuyên con người tôi làm quỷ cũng không có ý thức tự giác của quỷ, còn muốn đi chăm sóc người khác. Bây giờ thành bộ dạng này, muốn chạm cũng chạm không giới cứ thế yên tĩnh lại. Tôi bỗng nhiên nghĩ đến, tôi đã chết thật đã chết, tôi chết như đột nhiên thật tò mò, không rõ khi Chu Minh Khải biết đến tin tôi qua đời sẽ lộ ra biểu tình gì. Về hắn, ngay cả cảm xúc cơ bản như việc hắn sẽ khổ sở hay là sẽ vui vẻ, tôi cũng đoán không tới đây, tôi rời khỏi nhà Vương mập, theo trí nhớ của mình trôi dạt đến nhà Chu Minh biết, tạm thời hẳn chỉ có Vương mật mạp biết đến tin tôi đã chết. Tôi muốn đi đến bên cạnh Chu Minh Khải. Đợi đến khi Vương mập tỉnh rượu đem tin tôi qua đời triệu cáo thiên hạ, sau đó truyền tới tai Chu Minh Khải, tôi muốn xem hắn có phản ứng thế nhìn thấy đèn nhà Chu Minh Khải vẫn sáng. Đúng đấy, tên cuồng làm việc. Hiện tại chắc mới mười một giờ, hắn làm sao đã nghỉ ngơi được trực tiếp vào phòng. Đây là nơi tôi sinh sống suốt ba năm. Mỗi một chi tiết trang trí cùng đồ gia dụng tôi đều rất quen thuộc, phần lớn vẫn là do tôi tự mình chọn là bây giờ cũng không liên quan tới thấy Chu Minh Khải trong thư phòng, bộ dáng nghiêm túc xem dữ liệu trong máy Minh Khải đeo kính mắt gọng vàng, trông rất nhã nhặn. Kiện áo sơ mi màu đen mặc trên người hắn vô cùng ổn thỏa. Tôi nhận ra chiếc khuy măng sét1 đặt trên bàn kia, là tôi mua. Lúc đó hắn ngại màu sắc quá nhạt, về sau lại vẫn dùng, hơn nữa cũng thường xuyên đeo. Chuyện này khiến tôi thấy ấm áp rất lâu.1 Khuy măng sét hoặc măng-sét gốc tiếng pháp manchette tạm gọi là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết. Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra. WikipediaTôi trực tiếp ngồi trên bàn làm việc của hắn, diễn tả mấy động tác gõ chữ của đây tôi rất đố kị với chiếc máy tính của Chu Minh Khải. Thời gian hắn bên máy tính còn nhiều hơn nhiều so với thời gian bên tôi. Bây giờ, nhìn hắn vẫn đem tinh lực tập trung vào máy tính, tôi lại Minh Khải, trước đây có lần chúng ta cãi nhau, tôi nói, sau đó anh sống hết đời cùng máy tính đi, tôi không cần anh tại, tôi không biết hắn có thể cùng máy tính sống hết đời nhưng, tôi thật sự không cần hắn phải không muốn không yêu hắn, cả đời này, yêu Chu Minh Khải hơn cả yêu chính mình. Loại đàn ông tư lợi như tôi lại quá chú tâm tới một người khác, có lúc ngay bản thân tôi cũng không tin. Nhưng sự thực là như thế. Nếu có thể, tôi nguyện ý đánh đổi tất cả để lấy việc cùng Chu Minh Khải yêu nhau đến nay xem ra, tôi đúng là người si nói mộng2.2 người si nói mộng 痴人说梦 nói chuyện viển vông Baidu.Chu Minh Khải rốt cuộc tắt máy tính, vào phòng ngủ rồi cầm một bộ đồ ngủ đến phòng tắm. Tôi nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, nghĩ, nếu có thể xuất hiện trong gương phòng tắm giống phim kinh dị thì tốt biết chết hắn!Nhưng mà, chiếc gương kia cũng sẽ không bao giờ chiếu ra gương mặt giả có lời muốn nói Xem qua thì lưu lại móng vuốtHình minh họa Khuy măng sét “Hứa Gia Dương yêu Chu Minh Khải, lấy cái chết làm kỳ hạn!" SI TÌNH NHÀM CHÁN Tác giả Đỉnh Nhi Số chương 79 chương chính văn + 4 chương ngoại truyện Thể loại Đam mỹ, hiện đại, ngược luyến tình thâm, hiện thực hướng, BE. Nhân vật chính Hứa Gia Dương x Chu Minh Khải Văn án Mất đi người ấy, là nguyên tội* của ngươi. *Nguyên tội Đạo Cơ đốc cho rằng mọi người sinh ra đã mang tội. Tội lỗi bẩm sinh này bắt nguồn từ thủy tổ loài người là Adam và Eva, vi phạm ước định với Thượng đế, ăn trái cấm trong vườn Eden. Vì có tội nên mới có nhận tội hối lỗi trong đạo Cơ đốc Baidu, Wiki. Hôm qua mình dành trắng một đêm để chìm đắm trong thế giới của Si Tình Nhàm Chán Nhất, thật may mắn bởi vì lâu lắm rồi mình mới tìm thấy một bộ BE đáng đọc và hợp ý đến như vậy, cũng đã lấy đi nước mắt của mình thật nhiều. Vốn là một người thích các câu chuyện ngược tâm với kết thúc buồn, mình gần như đã quá quen với việc đọc những câu chuyện mang bầu không khí nặng nề u ám hay những kết thúc bi thảm. Tuy nhiên Si Tình Nhàm Chán Nhất khiến mình tiếc thương, khiến mình rơi lệ nhưng không khiến mình u uất, mệt mỏi, có lẽ là bởi truyện được kể bởi ngôi thứ nhất, có lẽ bởi tác giả dẫn dắt một cách nhẹ nhàng và có lẽ chính xác nhất là bởi những chương truyện thanh xuân học đường đầy sự đáng yêu và hoa mộng của hai nhân vật chính. Xin nhấn mạnh rằng nếu bạn muốn cảm nhận trọn vẹn cảm xúc khi cuốn theo từng dòng hồi ức của nhân vật chính, muốn được trải nghiệm xúc cảm khi bóc dần từng lớp từng lớp kí ức ẩn sâu, vậy thì xin hãy bỏ qua review này để đi đọc truyện luôn, bởi lẽ có thể mình sẽ viết khá rõ về hầu hết nội dung của truyện. Si Tình Nhàm Chán Nhất là câu chuyện của những con người đáng thương… Đó là một Lâm Thanh Dật rơi vào tình yêu cấm kị với người đàn ông đã có gia đình, anh ta là giáo viên nhưng lại sa ngã trong tình yêu với phụ huynh học sinh của mình. Đó là một Hứa Viễn Sơn vì để mẹ an lòng mà thỏa hiệp cưới một cô gái, sống với cô hai mươi năm mà phải che giấu bản chất thật. Đó là một người vợ, một người mẹ, một người phụ nữ bị “lừa gạt”, bị chồng phản bội, bị ép ly hôn, bị chồng tặng cho chú chó mà ông ta và tình nhân nhặt được trong ngày sinh nhật mình. Bà vui vẻ trân trọng để rồi nuôi chó của người ta. Người phụ nữ ấy phải đau khổ đến nhường nào mới có thể tự giày vò bản thân, giết chết con chó nhỏ vô tội, gieo mình xuống từ ban công tầng 23... Đó là một thiếu nữ Lục Tư Nặc kiên định với tình yêu từ khi cô bé mới 17 tuổi, cái tuổi non nớt mới biết yêu cho đến tận khi 27 tuổi, cho đến tận khi người mình yêu chết đi vẫn chưa một lần được đáp lại. Đó là một Chu Minh Khải đáng thương. Hắn nói hắn không yêu người kia, hắn sao có thể yêu người kia, thế rồi cho đến một ngày người kia chết đi, hắn mới nhận ra phần tình yêu ấy theo năm tháng đã ăn sâu bám rễ trong tim hắn tự bao giờ. Cái khoảnh khắc nhận ra phần yêu này hắn đau đớn bao nhiêu thì mình rơi nước mắt bấy nhiêu, Chu Minh Khải chịu đựng những đau thương gì thì mình cũng run rẩy theo những cảm xúc ấy. Đỉnh Nhi nói cô ấy viết tác phẩm này trong những ngày tháng học đại học, đây cũng là tác phẩm đầu tay của cô thế nhưng mình thật sự đã bị giọng văn của cô thuyết phục. Cô miêu tả tâm lý nhân vật rất tốt, sâu sắc, đủ đầy, ngôn từ trau chuốt chọn lọc, đủ để bật lên những xót xa của nhân vật chính, những căm phẫn của nhân vật phụ, những kinh khủng, những cơn ác mộng bám đuổi theo mỗi người. Tất nhiên văn của cô chưa toàn vẹn, chưa đủ để gây tiếng vang hay trở thành kinh điển, thế nhưng trong thời gian dài thường chỉ gặp những cây bút chú trọng vào nội dung tình tiết thì ngày hôm nay bắt gặp bút lực đủ mạnh, đủ ấn tượng và hợp ý mình thật sự là món quà trân quý xiết bao. Chu Minh Khải là tên tra công đáng thương, ít nhất là với mình, vì muốn trả thù cho Lâm Thanh Dật, cho người hắn yêu nên hắn muốn khiến ngọn nguồn gây ra tội lỗi phải chịu đau khổ. Ấy thế nhưng hắn lại yêu người ta, có lẽ tình yêu ấy còn đến từ lâu hơn xa hơn nữa mà chính đồ ngu ngốc nhà hắn không biết. Người chết như ngọn đèn tắt, bao nhiêu đêm sau ngày người nọ qua đời hắn chẳng thể chợp mắt, hắn chìm đắm trong những viên thuốc ngủ, chìm đắm trong ảo mộng rằng người nọ vẫn còn tồn tại. [...“Làm sao tớ có thể yêu cậu ta chứ?” Chu Minh Khải chậm rãi đứng dậy, đến gần xe, vừa đi vừa nói, “Tớ làm sao có thể yêu cậu ta được? Không thể, Phùng Đào, tớ sẽ không yêu cậu ta, tớ không yêu cậu ta… Không yêu cậu ta… Không yêu…” Miệng tôi lộ ra nụ cười khổ, cảm thấy rằng, dưới bóng đêm, bi thương bủa vây như một cái lưới lớn, tôi không có chỗ nào để trốn. Chu Minh Khải đã mở cửa xe ra, vẫn lầm bầm, “Không yêu… Ai yêu cậu ta cơ chứ? Không yêu…” Hắn còn chưa kịp rướn người tiến vào xe, Phùng Đào đã vòng tới bên này, kéo hắn ra ngoài rồi ấn tại trên thân xe. Gã ném thuốc lá trong tay xuống đất, dùng chân di di, sau đó không thể nhịn được, nói, “Chu Minh Khải, cậu có bệnh đúng không? Một lần lại một lần, một lần lại một lần. Cậu không yêu cậu ta. Chủ thể là “cậu”. Cậu có yêu hay không trong lòng cậu không biết, cậu còn muốn hỏi ai nữa? Thế cậu có yêu cậu ta không?” Chu Minh Khải lẩm nhẩm, “Tớ có yêu cậu ta không…” Phùng Đào thở dài, “Cậu sờ trái tim mình xem, vào thời điểm biết Hứa Gia Dương đã chết, có đau không?” Chu Minh Khải chợt an tĩnh. Chính tại lúc tôi cho rằng hắn sẽ không trả lời vấn đề này, hắn đột nhiên lên tiếng, biểu cảm trên mặt như là đang cười, lại giống như đang khóc. Hắn nói, “Không đau…” Tại sao tôi lại muốn khóc như vậy đây… Sau đó hắn chuyển đề tài, âm thanh chất chứa tuyệt vọng, “Tớ cho là…các cậu đều đang gạt tớ, cậu ấy làm sao có khả năng đã chết? Sau đó phát hiện, hóa ra cậu ấy thật sự đã chết rồi… Cái gì là chết rồi? Không phải là đời này tớ không gặp lại cậu ấy nữa sao… Phùng Đào, cậu tin không? Tớ không muốn cậu ấy chết. Ngay từ đầu tớ đúng là muốn trả thù cậu ấy, nhưng chưa bao giờ muốn cậu ấy chết… Cậu ấy thật sự đã chết rồi à?” Tôi và Phùng Đào đồng thời ngây ra. Đột nhiên Chu Minh Khải tựa một lữ khách mất nước nơi sa mạc, dựa vào thân xe, gần như là hổn hển nói khẽ, “Đau, tớ đau. Hứa Gia Dương chết rồi, tớ đau đến mức ngay cả bản thân mình cũng không thể tin được… Đau đến mức tớ cho là…sẽ không sống nổi…” Tôi che trái tim mình, trong mắt tất cả đều là không thể tin được. Phùng Đào đưa ra kết luận, “Chu Minh Khải, cậu yêu cậu ta.” Chu Minh Khải, cậu yêu cậu ta. Bảy chữ này, xé rách vết thương rỉ máu trong lòng tôi. Chu Minh Khải bỗng nở nụ cười, ngữ khí bi ai, “Tớ yêu cậu ấy…” Tôi thoát khỏi nơi này giống như muốn trốn tránh gì đó, không dám nhìn biểu tình của Chu Minh Khải. Một con quỷ đầy chật vật trốn đến góc tối nhất của bãi đậu xe, bi ai trong mắt còn đậm hơn Chu Minh Khải. Tôi không dám nghe tiếp nữa, cũng không dám nhìn tiếp nữa. Tôi thậm chí hoài nghi, có phải tình yêu nửa đời tôi là mong mà không được, nên cuối cùng chết rồi còn si vọng. Tôi hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác không… Chu Minh Khải nói hắn yêu Hứa Gia Dương… Chu Minh Khải nói hắn yêu Hứa Gia Dương! Kết luận này làm tôi sinh ra loại cảm giác chết rồi cũng không được ngủ yên. Chu Minh Khải, anh yêu Hứa Gia Dương, yêu quá muộn. Tình yêu đến muộn, ngoại trừ thêm bi thương, thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa…] Chu Minh Khải, câu chuyện này chính là quá trình để anh nhận ra lỗi lầm của mình và sống để chịu tội. Bạn thân hỏi hắn, người kia để cậu ký thỏa thuận thủ tiết với cậu ta à? Đời này cậu ta đã chết thì sẽ không bao giờ yêu bất kỳ ai khác nữa? Có lẽ vậy. Chu Minh Khải ôm lấy trái tim mình. Hắn chợt cười khẽ, ngữ điệu sa sút Chỗ này giống như… bị đào rỗng. Mấy năm nay Hứa Gia Dương biến mình thành trái tim của tớ. Cấu ấy đã chết, trái tim này cũng sẽ không đập vì ai nữa. Chu Minh Khải yêu Lâm Thanh Dật, qua lời kể của nhân vật “tôi” mình cũng đã nghĩ hắn yêu Lâm Thanh Dật, thế rồi Lâm Thanh Dật tự tử mà chết, người thiết kế bẫy khiến Lâm Thanh Dật thân bại danh liệt, rơi vào cảnh tù tội lại là người bạn thân mà hắn tin tưởng, yêu thương... Người bạn thân đó của hắn cũng là người mà hắn ở bên ba năm, vì trả thù cho Lâm Thanh Dật mà giày vò lẫn nhau đủ đường. Nhưng rồi người đó cũng tự vẫn vì tình, tự vẫn ngay sau khi chia tay hắn… Chu Minh Khải ơi là Chu Minh Khải, đến tận khi Hứa Gia Dương chết đi rồi anh mới biết được cậu đã làm cho anh những gì, đã âm thầm chịu đựng những gì, không, chính xác hơn, cho đến tận khi câu chuyện kết thúc, độc giả khóc thương cho Hứa Gia Dương thì cậu ta vẫn nhẫn tâm chẳng để anh hay biết điều gì. Có thể trong những tháng ngày sống cô độc còn lại anh sẽ hối hận, sẽ nhung nhớ và một ngày nào đó vô tình biết được bí mật bị thời gian vùi lấp, biết được rằng đáng lẽ ra cái người mà anh tưởng đã cứu anh, bảo vệ anh trong đêm tối, dùng tấm lưng và sức mạnh toàn thân chở che anh trong lòng không phải người thầy Lâm Thanh Dật mà anh vẫn lầm tưởng. Người đó là mặt trời nhỏ của nhà họ Hứa, Hứa Gia Dương! Số phận trêu ngươi, người hắn tưởng là ngọn nguồn của thảm kịch, người gián tiếp gây ra cái chết của nốt ruồi son’ trong tim hắn lại chỉ là một sự hiểu lầm nuối tiếc. Hóa ra cậu bé ấy mới là kẻ đáng thương nhất, đau khổ nhất, bi ai nhất. Cậu phải chịu đựng từ tinh thần tới thể xác bởi chuyện quá khứ, bị giày vò tình cảm trong suốt hơn một ngàn ngày đêm bên Chu Minh Khải. Cậu bé sáng rực rỡ ấy không biết tự bao giờ đã mỉm cười nhẹ nhàng, không còn là nụ cười ông đây là đệ nhị thiên hạ còn cậu là đệ nhất’ nữa. Đáng thương thay cho Chu Minh Khải, cả đời cứ ngu ngốc đâm đầu vào thứ tình yêu mơ hồ, tổn thương người yêu anh nhất trên đời này, người mà cho dù chết đi rồi thì linh hồn vẫn không thể tiêu tan, vẫn đi theo anh, chứng kiến tình yêu và lời tỏ tình muộn màng từ anh. Anh biết không, linh hồn làm gì có nước mắt, cậu ấy cứ lơ lửng ở đó, sợ anh sống tốt rồi quên đi cậu ấy nhưng rồi lại sợ anh sống không tốt…. Chỉ là, Hứa Gia Dương có thể chẳng cần dũng khí để chết, nhưng Chu Minh Khải phải cần có dũng khí rất lớn mới có thể tiếp tục sống được… Đó là một hứa Gia Dương, mặt trời nhỏ của nhà họ Hứa… Mình thương vô cùng và rơi nước mắt tận cùng cho nhân vật “tôi” này. Cậu xuất hiện ngay từ đầu truyện với cái chết bi thảm trên đường ray xe lửa, chuyến xe ấy chạy về Liễu Thành, nơi mà cậu sinh ra và lớn lên, nơi mà cậu rời đi kể từ năm 18 tuổi và chưa một lần dám quay về. Cậu tự tử, xe lửa cán qua, máu thịt tan nát chẳng còn lại gì. Người bạn trai cậu yêu từ khi mới 16 tuổi cho đến tận khi qua đời ở tuổi 27, đời cậu chỉ kéo dài hai mươi bảy năm thì cậu đã yêu người ta mất mười một năm, yêu gần nửa đời cậu. Thế nhưng trong suốt ba năm là học sinh cấp ba, năm năm bôn ba một thân một mình ở thủ đô đất khách quê người, chịu bao vất vả khổ cực và ba năm sống bên người cậu yêu nhưng lại chưa từng cảm nhận được tình yêu. Gia Dương vẫn dại khờ, vẫn hy vọng, vẫn trông chờ vào tình yêu đó, cậu chấp nhận thu mình, chấp nhận đánh đổi công việc, chấp nhận là một kẻ ti tiện chỉ cần tình yêu. Thế nhưng đến tận khi cậu chết đi trong cô độc thì vẫn chẳng thể nào nhận được nửa xu yêu thương, nửa đồng thương cảm. Cậu chỉ có thể nằm trên đường ray lạnh lẽo, nhấn chìm bản thân vào sự tuyệt vọng. Giá mà cậu chết đi hoàn toàn rồi thì tốt biết bao, đớn đau rồi sẽ chôn vùi theo những gì còn sót lại từ xác thịt cậu. Ấy thế nhưng cậu lại trở thành một hồn ma trong suốt chẳng thể tiêu tan. Tới tận khi làm một hồn ma không nghỉ không ngủ, không phân thời gian, được ở bên Chu Minh Khải sớm sớm chiều chiều cậu mới biết mình có được yêu. Ai sẽ trả lại mạng sống cho cậu, linh hồn làm gì có nước mắt để mà khóc nữa? Biết rồi thì sao, hối hận vì đã tự tử à? Cái giây phút cậu quyết định nằm xuống đường ray chờ bánh xe cán qua đâu phải là suy nghĩ bồng bột nhất thời, nó, là sự tích tụ của tháng ngày qua... Cậu từng có một gia đình hoàn mỹ nhất, cha là họa sĩ nổi tiếng, mẹ là y tá trưởng của bệnh viện. Cậu từng là tên nhóc nghịch ngợm đáng yêu thích quậy phá trong giờ học. Cậu từng có một người bạn cùng bạn đẹp trai tốt bụng. Người ấy tên Chu Minh Khải, người ấy là mối tình đầu của cậu. Thế rồi một ngày tươi đẹp nọ, cha cậu ngoại tình với thầy giáo của cậu ngay trong chính căn nhà cậu đang sống, mẹ cậu phát điên khi người chồng dối trá bạc tình đi theo nhân tình, ép bà ly hôn, dối lừa bà suốt hai mươi năm. Hai mươi năm đẹp nhất của người con gái bà đã dâng hiến hết cho Hứa Viễn Sơn, đổi lại chỉ là tiền, là nhà và một tờ đơn ly hôn. Nực cười thay khi nhân tình của ông ta còn có thể chỉ thẳng mặt bà mà nói Trong tình yêu, kẻ không được yêu mới là người thứ ba. Thứ lý do chó má! Mối quan hệ xây dựng trên tan vỡ, đau khổ, nước mắt, máu và cả mạng sống của người khác được những kẻ phụ bạc, những kẻ lừa gạt dối trá sơn son thiếp vàng đẹp đẽ, xức lên thứ nước hoa nồng nặc rồi đặt cho cái tên mỹ miều là tình yêu. Ừ, tình yêu của Lâm Thanh Dật không có lỗi, đúng vậy, bạn yêu ai đó đều không phải là lỗi của bạn, tình yêu không sai. Nhưng, nếu một kẻ có thể vì “thứ tình yêu” đó mà bỏ qua luân thường đạo lý, bỏ qua phần người trong hai chữ 'con người' để hủy hoại đi hạnh phúc của một gia đình, hủy hoại đi người phụ nữ đáng thương, hủy hoại đi đứa trẻ chưa tròn mười tám tuổi, có thể mặt dày nhẫn tâm bước tới nhà người ta ép người ta ly hôn rồi thốt ra những lời ngụy biện khốn kiếp thì Lâm Thanh Dật, anh đúng là đồ đáng thương, nhân cách giẻ rách đến đáng thương. Mình không thể nào tưởng tượng nỗi khi vào ngày sinh nhật, trên chiếc bàn xinh đẹp có mẹ ngồi chờ đáng lẽ sẽ là bánh kem và hộp quà thắt nơ lại biến thành xác chú chó mình nuôi dưỡng bấy lâu nằm bất động trong vũng máu, lúc ấy Hứa Gia Dương đã phải sống thế nào? Mình không thể nào tưởng tượng nỗi khi cậu nhìn chiếc xe chở cha và tình nhân của ông rời đi, mẹ gọi điện thoại dặn cậu phải sống tốt, phải ngoan, phải học giỏi rồi sau đó bà uất hận nhảy từ tầng 23 xuống, lúc ấy làm sao Hứa Gia Dương có thể xoay người lại để nhìn xác mẹ lạnh lẽo nằm đó vậy? ... “Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Con người vào thời điểm khổ sở nhất, cơ chế phòng ngự thân thể sẽ bảo vệ bạn, gây tê nỗi đau làm bạn không thể nhận ra nó. Giống như việc tự hãm lại trong thế giới của chính mình, lâm vào giấc mộng dài khó tỉnh. Nhưng nỗi đau kia sẽ không biến mất. Nó chỉ tích lũy lâu dài rồi chực chờ một lần bùng nổ.” … Mình không thể nào tưởng tượng nỗi oán hận trong cậu đã dồn nén tới nhường nào để chính cậu tự nguyện lún sâu vào vũng bùn không lối thoát, gài bẫy kẻ thứ ba phá hoại gia đình cậu, nguyện để bản thân phải chịu nhơ nhuốc, đớn đau cũng muốn kẻ kia phải mang tiếng xấu ô uế ngàn đời. Cậu nói cậu không hối hận, mình đồng ý, nhưng cậu thì sao hả Hứa Gia Dương? Những vết dao rạch trên cánh tay sau đó, ba mươi tư vết là do cậu vô tình cắt trúng sao? Những cơn ác mộng ngập tràn máu của chú chó đáng thương, của người mẹ lạnh lẽo rời bỏ cậu, cậu thật sự vẫn có thể thoát khỏi bóng ma ấy để tiếp tục làm một mặt trời con xán lạn sao? ... Mình thương Hứa Gia Dương. Thương cho tình yêu ngây ngô của cậu, thương cho số phận của cậu. À, đúng rồi, những gì con người không thay đổi được, khống chế được chẳng phải đều được người ta gọi là “số mệnh” sao. Hứa Gia Dương đáng thương nhường nào, đớn đau nhường nào, tình yêu của cậu đơn giản ra sao, ti tiện ra sao chỉ độc giả có thể cảm nhận. Chu Khải Minh không biết, chính cậu có khi cũng chẳng biết. Cậu đã chết rồi, một linh hồn trong suốt ngồi hồi ức lại những kỉ niệm thời học sinh tươi đẹp bên Chu Minh Khải, gặm nhấm những kí ức đớn đau, moi trái tim rỗng tuếch của mình ra mà gột rửa, lau thứ nước mắt khô cằn không thể chảy. Cậu đã chết rồi, linh hồn trong suốt chứng kiến Chu Minh Khải dằn vặt bản thân hắn trong đau khổ, xót xa cho chính bản thân mình, dự đám cưới của bạn thân, nhìn bạn thân và những người xung quanh công kích Chu Minh Khải, xoáy sâu vào nỗi đau của Chu Minh Khải cũng chính là xoáy sâu vào nỗi đau của Hứa Gia Dương. *“Trước đây tôi từng nói, Chu Minh Khải chính là thuốc của tôi. Có đôi khi là thuốc giải, có đôi khi là thuốc độc.” Thật sự, đã có lúc mình tiếc hận, giá như Gia Dương có thể kiên trì sống tiếp, giá như cậu không chấp nhận buông bỏ, có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ đón nhận được niềm vui. Đáng tiếc... *“Chúng ta thường tỉnh ngộ quá muộn, lại làm ra quyết định quá sớm.” Giữa họ không có hai chữ “Nếu như”... Tác giả không cố dùng câu chữ nặng nề não nùng để vẽ nên một bầu không khí u sầu nhưng hành văn của cô vẫn khiến người đọc đau lòng, những gam màu ấm áp với hơi thở trẻ trung kể về quãng thời gian hai nhân vật chính từ quen nhau cho đến trở thành bạn thân là điểm sáng cân bằng cả bộ truyện. Mình không phủ nhận mới đầu khi đọc truyện mình đã từng tự nhủ sao Gia dương phải tự sát, không yêu thì đau khổ, ừ, đớn đau lắm nhưng sao cậu lại ngốc nghếch đến vậy. Để rồi càng đọc truyện mình càng xót xa, càng đau đớn, càng bật khóc vì Gia Dương. Có lẽ cái tag BE sẽ khiến nhiều bạn đọc chùn bước, nhưng với mình đây thật sự là một tác phẩm đáng để đọc và suy ngẫm, đáng được chia sẻ và cảm thông, và cái kết ở một góc độ nào đó cũng có thể xem là sự hoàn mỹ. “Hứa Gia Dương yêu Chu Minh Khải, lấy cái chết làm kỳ hạn” Desde 2018, apresentador de stand-up compartilha suas vivências como homem gay com seu público Segundo Chicó, despertar a representatividade no público é uma das suas maiores conquistas profissionais Foto Gabriel Moraes/Terra Nascido em Recife e com trajetória no teatro, desde 2013 Júnior Chicó traça sua trajetória como comediante. Assumidamente gay, o apresentador de stand up é conhecido, principalmente, por levar aos palcos as vivências relativas ao universo LGBTQIA+. Apesar da sexualidade ter se tornado tema central de suas apresentações, Chicó afirma que nem sempre foi assim. De acordo com o comediante, o receio do preconceito e o medo de portas se fecharem, fizeram com que esse assunto fosse associado ao seu trabalho apenas em 2018. “Tinha muito receio envolvido, medo do que meu público e contratantes iriam pensar. Do mesmo jeito que a gente olha para uma pessoa e não sabe se a pessoa é gay, bissexual ou hétero, a gente não sabe se a pessoa é homofóbica ou carrega algum tipo de pronconceito”, declarou o comediante, portas de fato se fecharam, mas optar por assumir sua sexualidade e compartilhar suas vivências com o público foi "libertador", segundo o público de Chicó tem acesso a histórias como a primeira vez que apresentou um namorado ao seu pai e o dia em que conheceu sua sogra.“Eu vi pessoas que me contratavam, deixarem de me contratar, mas eu decidi estar à vontade no palco como estou com meus amigos. Acho que o stand up é isso. E assumir quem eu sou, ser sincero com meu público, além de libertador, tornou minhas apresentações mais leves e verdadeiras”, sexualPara além de compartilhar suas vivências como homem gay, as piadas de cunho sexual também marcam as apresentações de um de seus shows, por exemplo, o comediante fala sobre sua experiência em uma sauna gay. Nas redes sociais, conteúdos associados à vida sexual também são comuns. Segundo o comediante, críticas sobre a pegada’ mais sexual em suas apresentações acontecem, mas na opinião dele, “o tabu precisa ser quebrado”.“Pessoas conservadoras estão em todo lugar, inclusive no meio LGBT, mas se um cara héterossexual pode falar sobre a vida sexual sem nenhum problema, por que esse incômodo existe quando se trata de um homem gay?”, questionou Chicó. Chicó em uma de suas apresentações de stand-up Foto Gabriel Moraes/Terra Apesar da liberdade alcançada com o público, o comediante afirma que os limites existem quando questionado sobre a linha tênue entre a comédia e a ofensa.“Quando estou elaborando uma piada, a minha preocupação é Será que vai ficar engraçada mesmo? Onde será que essa piada vai chegar? Quem compartilhar, vai compartilhar na maldade ou porque achou engraçado?”, e representatividade Sobre as conquistas relacionadas à profissão, o comediante afirma que sua maior trunfo foi perceber que o compartilhar de suas vivências poderia despertar o sentimento de representatividade em seu público. Um exemplo disso, de acordo com ele, foi o noivo Jefferson Campos, com quem se relaciona desde 2021.“O primeiro contato que tive com meu noivo, Jefferson, foi através do Instagram. Ele me assistiu em um programa de TV no momento em que ele estava no processo de aceitação, e a primeira mensagem que tenho dele, é uma mensagem em que ele me agradece por ter se sentido motivado a se sentir mais orgulhoso e se assumir para a família. Hoje, eu vou casar com esse homem”, comemorou do Orgulho de São PauloE por falar em conquista, um grande momento se aproxima para Chicó. Neste domingo, 11, o comediante realiza a cobertura da Parada do Orgulho LGBT+ de São Paulo, em parceria com o Terra."Eu estou muito feliz de colaborar com essa cobertura. A Parada LGBT+ de São Paulo é a primeira que eu fui na vida. Eu morei em Recife, no Rio, mas em nenhum desses lugares me senti à vontade suficiente para colocar minha cara e aparecer", sensação de comemorar seu orgulho, no maior evento do gênero do Brasil, foi inesquecível.“Eu acho que quando a gente demonstra orgulho, a gente motiva orgulho também. Então, demonstrar você está orgulhoso de quem você é, demonstrar que você está amando, pode fazer com que outras pessoas se sintam motivadas a fazer o mesmo”, finalizou. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để mười sáu tuổi ấy là thời kỳ tôi nổi loạn nhất, trải qua vô số lần “loạn”, từng làm không ít việc điên khùng. Ví dụ như có lần tôi ngủ gật trong lớp tiếng Anh, bị Lâm Thanh Dật gọi đứng dậy, y hỏi tôi tên là gì, số đứng lên, tôi còn có chút mơ hồ. Chu Minh Khải không thèm nhìn tôi, ý là muốn tôi tự cầu phúc. Nhưng Lâm Thanh Dật cũng không làm khó dễ tôi, chỉ hỏi tên và số thứ nói “Số mười bảy, Hứa Gia Dương, bởi vì em là mặt trời nhỏ1 nhà họ Hứa!”1 Mặt trời nhỏ = tiểu thái dương chơi chữ tên của Hứa Gia Dương, cũng ám chỉ tính cách dương quang vui trời nhỏ nhà họ Hứa siêu cấp vô địch đẹp trai đáng nhà, khi tôi nói chuyện này với mẹ, bà cầm chày cán bột từ phòng bếp đi ra, làm động tác giả vờ đánh tôi, nói “Mặt trời nhỏ nhà họ Hứa ư, Hứa Gia Dương con đã lên lớp ngủ gật mà còn đòi nói lý!”Đúng vậy, tôi chỉ để ý phần tự giới thiệu vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch của mình, lại không chú ý mà nói luôn việc ngủ gật trên nhiên, Hứa Gia Dương mười sáu tuổi thật sự đơn mười sáu năm tôi trưởng thành, hầu như mỗi tuần đều sẽ có ba, bốn ngày bị mẹ tôi đe dọa bằng vũ lực. Mà mỗi lần, bà chỉ là phô trương thanh thế làm tôi sợ. Thường xuyên như vậy, tôi không sợ bà nữa, đôi lúc còn thích trêu chọc tôi giơ chày cán bột, tôi vội hướng về phòng vẽ tranh của cha tôi, gọi “Đồng chí Hứa, vợ cha muốn mưu sát con ruột cha rồi!”Trong phòng vẽ tranh truyền đến tiếng của cha tôi, “Bữa tối cha muốn thử nếm bánh sủi cảo nhân mặt trời nhỏ nhà họ Hứa.”Có cần tưởng tượng hình ảnh máu me như vậy không?Tôi đi ra ngoài, “Không cho hai người ăn!”Tôi mở cửa chạy ra, nghe thấy tiếng mẹ tôi réo theo sau, “Hứa Gia Dương con lại muốn đi đâu!”Tôi chạy tới cửa khu chung cư, đặc biệt vui vẻ. Mỗi lần đùa mẹ, tôi đều có cảm giác vừa chơi vui vừa buồn cười. Chạy ra xong, tôi liền nhắn wechat cho Chu Minh Khải, gọi hắn ra chơi Minh Khải đi học tại Liễu thành. Cha hắn là công chức nhà nước, bị điều đến Liễu thành làm. Một tờ lệnh cũng đẩy luôn cả Chu Minh Khải đến thành phố này. Khi đó tôi kỳ thực đã biết, Chu Minh Khải sớm muộn sẽ phải trở lại thủ đô. Cha hắn có dã tâm, mà hắn cũng muốn thi đại học thủ nghĩ, dù tôi không thi nổi đại học thủ đô, thì hẳn một trường nào đó trong thủ đô cũng phải có khả năng chứ!Tôi bị sự thông minh của mình làm cảm tới quán Internet trước, chơi xong hai lượt game Chu Minh Khải mới lộ diện, mặc một chiếc hoodie đen, còn đội kéo mũ hắn xuống, nói “Ở đây!”Hắn nhìn thấy tôi, bèn đi đến chỗ quản lý bảo mở máy tính cạnh tôi. Hắn mở game, vào server giống tôi, nói “Chơi hai ván.”Thân là cao thủ giới game tự xưng, nhưng lúc cùng Chu Minh Khải PK, tôi lại có chút lực bất tòng tâm, luôn bị hắn vượt mặt. Hai ván trước, tâm tình hoàn hảo, miễn cưỡng qua mấy chiêu. Cuối cùng, do tâm lý sụp đổ, tôi trực tiếp bị hắn một chiêu Knockout, hạ đo ván.“Cậu đã từng chơi rồi à?” Tôi buồn bực Minh Khải cười rất muốn ăn đòn, “Chưa từng, thế nhưng hạ gục cậu là chuyện cỏn con.”Tôi mở ra ván tiếp theo, nói “Chơi lại!”Mấy trận tiếp theo đã chứng minh, hắn thật sự có thể hạ gục từ quán Internet đi ra đã là hơn mười giờ tối. Tôi và Chu Minh Khải cùng nhau đi dạo loanh quanh trên đường, trò chuyện câu được câu không về trò chơi vừa Minh Khải thắng game chưa nói, lại còn chế giễu tôi một câu, “Mặt trời nhỏ nhà họ Hứa…”Lần khác có thể nhịn, lần này thì không thể được. Tôi nhảy lên lưng Chu Minh Khải ngay tại chỗ, ghìm cổ hắn về phía sau, nói, “Có cảm thấy mình bị vận mệnh bóp cổ không?”Chu Minh Khải cao hơn tôi một chút, bị tôi treo như vậy cũng thấy khá trầy trật. Dùng sức cầm quần áo của tôi nhằm kéo tôi xuống, ngữ khí còn có chút nóng nảy, “Cậu có tin tôi cho cậu thử bị vận mệnh bóp cổ luôn hay không!”Tôi không sợ uy hiếp này của hắn. Cả người nằm nhoài trên lưng hắn, tựa như có dòng nước ấm chảy qua từ vị trí chúng tôi chạm nhau, tôi không muốn bỏ qua xúc cảm đi, năm ấy tôi mới mười sáu tuổi mà đã có thiên phú sàm sỡ Chu Minh Khải Minh Khải không làm gì tôi được, mặc kệ tôi bám vào lưng hắn như bạch tuộc, cõng tôi đi một đoạn đường thật hỏi hắn, “Chu Minh Khải, tôi có nặng không?”Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ nghe được âm thanh tức giận, “Nặng, như heo!”“Cậu mới là heo!” Tôi thấy hắn nói như vậy, vẫn là cẩn thận nhớ lại cân nặng của mình, hình như… không phải… rất nặng… Tôi có phần hoài nghi cân nặng của mình, liền xuống khỏi lưng hắn. Nhưng trước khi xuống có vò loạn tóc Minh Khải ở phía trước, tôi không nhìn thấy mặt hắn, lại nghe hắn cắn răng nghiến lợi nói một câu, “Hứa Gia Dương, cậu chết chắc rồi!”Tôi nghe, cái tín hiệu này tôi đã quen, cũng nhờ sự tôi luyện nhiều lần của mẹ. Có kinh nghiệm, tôi quay đầu chạy như bay, lấy ra trình độ tiểu vương tử chạy cự li dài ở trường Thất Trung của nghe thấy âm thanh Chu Minh Khải đuổi theo phía sau, tức giận, “Chơi game đã đánh không lại thì thôi, thế nào mà đến chạy cũng không bằng cậu!”Chu Minh Khải quả nhiên đuổi kịp. Tóc tai rối loạn. Mặt cũng vì vận động mà biến đỏ,. Hắn nắm lấy quần áo tôi, ghìm cổ tôi, rồi cười lớn tiếng, “Chạy đi, không phải có khả năng chạy lắm sao? Hứa Gia Dương cậu quả nhiên là muốn ăn đòn!”Tôi là người co được dãn được, lúc phát hiện không chạy nổi là đã nghĩ xong lời cầu xin, “Chu đại hiệp, Chu đại ca, Chu ca ca, cậu tốt nhất. Tôi biết sai rồi, thật sự!”Chu Minh Khải vừa nhìn là biết không thường xuyên tiếp xúc với người điên, thấy tôi như vậy liền thả tay, nói, “Tha cho cậu một lần!”Tôi có được tự do, lập tức liền xoa xoa gáy hắn, rồi co cẳng bỏ chạy tiếp. Tôi vừa chạy vừa quay đầu lại khiêu khích, “Chu Minh Khải cậu là đồ ngốc!”Tôi lấy tính mạng ra để đùa với Chu Minh Khải. Trong khi chạy, tôi rõ ràng cảm nhận được, nếu hồi trước tham gia chạy cự li dài với tốc độ này, tôi chắc chắn sẽ là người thứ hôm ấy chúng tôi cứ như vậy. Bị bắt được tôi liền xin tha, hắn vừa thả tôi, tôi lại bắt đầu khiêu khích. Một lần lại một lần, chạy tới tới lui lui trên lề đường kia rất tôi về nhà, cha mẹ tôi đều đã đi nghỉ. Tôi rón rén vào phòng, lần mò trong gian phòng mình. Sợ đánh thức cha mẹ, tôi không dám rửa ráy, chỉ thay một bộ đồ ngủ rồi ngủ. Tâm trí tôi lấp đầy cảm giác ấm áp lúc nằm trên lưng Chu Minh Khải, không hiểu sao lại đỏ sau, tôi đau nhức toàn thân, vì buổi tối hôm trước vận động hơi nhiều. Lúc rời giường tôi mất không ít sức lực, cuối cùng vẫn là mẹ tôi không ngừng gõ cửa mới cứu tôi ra khỏi sự cám dỗ từ chăn tôi đi tham gia triển lãm tranh của Lâm thị. Mẹ chỉ làm bữa sáng hai người, luộc hai quả trứng gà cho dịp bà không chú ý, tôi bỏ một quả trứng vào cặp hơn nửa tiếng, tôi cuối cùng cũng tới cổng trường, tự nhủ nhất định phải xin cha mua lại cho tôi một chiếc xe đạp. Đang mải mê nghĩ về chiếc xe, bỗng thấy Chu Minh Khải cũng đang đi bộ giống nhiên, với kỹ thuật xe đạp của hắn… Đi bộ không những có lợi cho sức khỏe thân thể, mà quan trọng hơn là… đảm bảo an toàn của người đi vỗ vai Chu Minh Khải một cái, kéo dây khóa cặp của hắn, ném trứng gà buồn bực, “Cái gì đó?”Tôi mỉm cười, “Đương nhiên là đồ tốt!”Tiến vào phòng học, hắn mở cặp sách ra. Lúc thấy là trứng gà bèn cười, sau đó gõ nhẹ quả trứng lên góc bàn. Ăn lòng trắng trứng xong, nói, “Tôi không ăn lòng đỏ trứng.”Tôi lập tức há mồm, ý là, tôi ăn trực tiếp nhét lòng đỏ trứng vào miệng tôi. Tôi cười ăn hết. Ăn xong, tôi uống nửa bình nước khoáng mới tiêu diệt sạch sẽ vị lòng đỏ trứng trong cổ đó, vấn đề ăn trứng gà giữa tôi và Chu Minh Khải hết sức ăn ý. Hắn chỉ ăn lòng trắng trứng, còn lại lòng đỏ trứng đưa tới trước mặt tôi, tôi cũng hầu như là ăn hết từng lẽ, đến tận khi tôi chết, Chu Minh Khải vẫn không biết, kỳ thực tôi cũng không ăn lòng đỏ trứng. Xưa nay tôi vốn không ăn lòng đỏ trứng, chỉ là không biết tại sao vào lúc ấy sẽ há miệng tự nhiên như vậy, nói dối tới mức chân thật như qua là, dù chân thật cũng không thể phủ nhận, kể cả sau khi tôi chết, Chu Minh Khải vẫn không biết rằng tôi không thích ăn lòng đỏ trứng.“Vào học.” Lâm Thanh Dật vừa vào phòng học đã nói, “Hôm nay chọn cán sự bộ môn, mọi người có thể đề cử cũng có thể tự tiến cử.”Mọi người ổn định xong vị trí của mình, tiếng chuông vào học đồng thời vang chọn cán sự bộ môn tiếng Anh, tôi tích cực hơn bất kỳ ai, đứng lên nói, “Đề cử đề cử! Bạn học Chu Minh Khải, nói tiếng Anh rất lợi hại, tuyệt đối là người phù hợp chức cán sự bộ môn tiếng Anh nhất!”Chu Minh Khải thoáng đá tôi dưới Thanh Dật nhìn về phía Chu Minh Khải, cười nói “Hello, I’m Lin Qingyi, an English teacher. Would you like to be my class representative?”Tôi sửng sốt. Chu Minh Khải ho khan một chút, nhìn Lâm Thanh Dật, “I’m afraid I’m not doing well enough, but I’ll try my best.”Trong lớp đột nhiên bắt đầu vỗ tay. Lâm Thanh Dật dường như cũng rất hài lòng, nói “Rất tốt, sau đó cán sự bộ môn tiếng Anh của lớp 10/73 chúng ta chính là bạn Chu Minh Khải.”3 nguyên gốc là “cao nhất” lớp 10/khối 10. Ban bảy cao nhất là kiểu lớp thứ bảy trong khối 10, giống như 10A7, 10D7, 10/7,…Tôi vỗ tay theo, hỏi hắn, “Hai người vừa dùng tiếng Anh nói gì thế?”Tâm trạng Chu Minh Khải hình như rất tốt, ánh mắt rơi trên người Lâm Thanh Dật tại bục giảng, nói, “Bọn tôi nói, Hứa Gia Dương là tên ngốc đệ nhất thế giới.”Tôi tức điên, đá hắn một cái phía dưới bàn học, xem như đáp lễ cú vừa rồi của Minh Khải đau, tôi đột nhiên cười phá lên. Lâm Thanh Dật dừng lại nhìn Thanh Dật đặt tài liệu giảng dạy xuống, hỏi tôi “Hứa Gia Dương, em có thể chăm chỉ học bài không hả?”Tôi làm động tác kéo dây khóa ở miệng, sau đó lại làm một động tác bảo đảm không lên tiếng cho Lâm Thanh Dật. Quay đầu nhìn Chu Minh Khải, tôi tiếp tục cười không coi ai ra cảnh lớp học năm mười sáu tuổi là khoảng thời gian cả đời này tôi không thể quay trở về. Tôi hy vọng nhường nào, một giây sau tôi có thể trở về phòng học lớp 10/7, ngồi cạnh Chu Minh được làm lại một lần, tôi thà chết cũng không để Lâm Thanh Dật quen biết cha tôi. Như vậy, e rằng một đời này tôi mới có cơ hội sống tiếp. E rằng, tôi và Chu Minh Khải mới không đi tới bước đường ngày hôm tiếc, hiện thực chính là, tôi kết thúc tính mạng mình ở tuổi hai mươi bảy, dùng tâm thái dứt khoát kết thúc nhân sinh buồn cười đáng thương này của Hứa Gia thời gian tươi đẹp đó, tôi đã từng chân chân thật thật nắm giữ. Chỉ là dòng chảy thời gian đã cuốn đi tất cả của tôi, để lại một thân đầy sẹo. Cuối cùng, trong khoảnh khắc tàu hỏa nổ vang kia đi qua, tất cả hóa thành hư cả đều không trở về được, bởi vì Hứa Gia Dương đã nhân Hứa Gia Dương lựa chọn cái chết, cũng là vì hết thảy không thể trở cũ theo gió hay không, tôi không biết. Chỉ biết, Hứa Gia Dương tôi đã theo gió cuốn đi.

si tình nhàm chán nhất